"Tờ giấy kia là ngươi ném phải không? Ngươi viết tay trái, nét chữ ta nhận ra."
Hắn quay lưng lau nước mắt.
Giọng nói nghẹn ngào.
"Phải, ta đợi mãi không tìm được cơ hội thích hợp, đành dùng cách đó. Không ngờ ngươi vẫn trúng kế của hắn."
"Đều là ta sai, lẽ ra phải sớm nói rõ hơn với ngươi."
Trong mắt Tiêu Dật Hiên đầy lo lắng và tự trách.
Ta không nằm lại trên giường nữa, chống người ngồi dậy, chậm rãi bước xuống.
"Tiêu Dật Hiên, nhìn đi. Ta căn bản không khó sinh, chỉ là giả bộ thôi."
"Hoàng thượng đã bày sẵn sân khấu, sao ta có thể không phối hợp diễn nốt cho trọn vở kịch này. Đám bà đỡ quả thật bị hắn uy hiếp, dặn dò muốn làm bậy lúc ta sinh nở. Thế nhưng hắn tự cao tự đại, vốn coi thường nữ nhân. Hoặc là, hắn cho rằng đã ngồi vững trên ngôi báu, nên không ai dám trái lệnh. Vậy nên, ta mới tìm được cơ hội xoay chuyển."
Tiêu Dật Hiên thấy ta thực sự không sao, lúc này mới yên tâm rời cung.
Ta giả bộ nằm dưỡng thai tới hết tháng.
Không rõ vì lý do gì, Hoàng thượng lại đối xử với ta tốt hơn đôi chút, chí ít trên mặt ngoài là vậy.
Thỉnh thoảng hắn đến thăm, dặn dò ta an tâm tĩnh dưỡng, mọi việc trong hậu cung đã giao cho Lý Như Dung xử lý.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không biết là hắn đang muốn an ủi ta, hay là cố tình chọc tức.
Dù sao, hắn rõ ràng biết ta với Lý Như Dung bất hòa.
Ta mỉm cười như hoa:
"Hiền phi quả là người khéo tay đảm việc, chăm lo hậu cung đâu ra đấy, thần thiếp nhờ vậy mà nhàn nhã rất nhiều. Chỉ tiếc nàng ấy vừa phải quản lý cung vụ, vừa phải trông nom Tiểu Tiểu công chúa, e là cực nhọc. Thần thiếp thấy, hay là để Lạc Tiệp Dư lãnh việc nuôi dưỡng công chúa, để Hiền phi nương nương đỡ phải lao tâm khổ tứ."
Hoàng thượng nhìn ta dò xét.
Hắn khẽ bật cười.
"Trẫm cũng thật khó xử vì nàng và Hiền phi. Được rồi, đã là Hoàng hậu lên tiếng, tất theo ý nàng. Dù sao nàng mới là chủ hậu cung."
Cuối cùng, Tiểu Tiểu công chúa lại được giao cho Lạc tiệp dư nuôi nấng.
Lạc tiệp dư mừng tới phát điên, vừa cười vừa khóc quỳ dập đầu tạ ơn.
Lưu Cảnh đứng một bên, thản nhiên nói:
"Lạc tiệp dư, nương nương vì ngươi mà dám mạo hiểm đắc tội với Hoàng thượng, đổi lại cho ngươi cơ hội này. Sau này ngươi phải một lòng trung thành với nương nương, tuyệt đối không được có lòng phản bội."
Lạc tiệp dư vừa khóc vừa cười, liên tục dập đầu đáp:
"Sau này chỉ cần nương nương cần dùng đến thần thiếp, thần thiếp dẫu liều cả tính mạng cũng quyết không từ chối."
38
Hoàng thượng mượn cớ thăm hài tử, lại cách mấy ngày liền tới Chiêu phòng điện.
Thế nhưng ta vẫn cảm nhận được, so với trước kia đã khác.
Món ăn trong điện của ta, hắn chưa từng động tới.
Hắn viện cớ dị ứng với mùi hương, mỗi lần tới, nhất định phải mở hết cửa sổ, không cho thắp hương.
Hắn ở trước mặt ta, vẫn thỉnh thoảng nhắc tới Nhân Trinh Hoàng hậu.
Hoàng thượng nói:
"Thanh Thanh khi sinh Tiểu Tiểu đã khó sinh, lưu lại di chứng. Lan Từ, nàng nhất định phải dưỡng thân thể cho tốt."
Ánh mắt hắn nhìn ta nghiêm túc đến vậy.
Nhưng cũng chẳng cản được quyết tâm muốn hại ta của hắn.
Không lâu sau, tam ca truy đuổi địch quân thì mất tích, tấu chương từ biên quan đưa về, bốn chữ "Lành ít dữ nhiều" đập thẳng vào mắt ta, đau tận tâm can.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe nói tam ca vốn đã đại thắng, nhưng vì truy kích đại tướng địch sâu vào lòng địch, cuối cùng mất tích.
Trong mấy huynh đệ, tam ca là người xuất sắc nhất, dựa vào thực lực mà phong tước bá, lại cũng là người thân thiết nhất với ta.
Phụ thân nghe tin, lập tức lên đường, chạy suốt đêm tới biên quan.
Ta khuyên mẫu thân rời cung.
Thế nhưng mẫu thân chỉ lắc đầu.
"Ta cũng lo cho tam ca con. Nhưng nam tử chinh chiến sa trường, đâu phải việc nữ nhân chen chân được. Ta ở lại, chăm sóc con cho thật tốt, cũng là để bọn họ yên lòng."
Thấy mẫu thân không rời đi, Hoàng thượng có phần kinh ngạc.
Hoàng thượng nói:
"Xin mẫu thân yên tâm. Trẫm đã phái người tiếp viện, nhất định tìm được tam cữu huynh."
Hắn lại nắm tay ta, ôn tồn:
"Lan Từ, nàng phải an tâm, đừng quá lo nghĩ. Năm đó Thanh Thanh cũng vì thương nhớ huynh trưởng mà sinh bệnh. Sau đó huynh trưởng tìm được, nàng thì lại..."
"Tam cữu huynh nhất định sẽ không sao."
Ta ngẩng mặt nhìn Hoàng thượng, tươi cười như hoa:
"Hoàng thượng cũng nghĩ vậy sao? Thần thiếp cũng tin tam ca nhất định sẽ bình an vô sự."
Chân mày Hoàng thượng hơi cau lại.
Hắn dường như có chút nghi hoặc.
Có lẽ hắn không hiểu, vì sao mẫu thân ta chẳng vội rời cung.
Lại càng không hiểu, vì sao ta không lo lắng đến rơi lệ, ngày đêm sầu khổ như Nhân Trinh Hoàng hậu năm đó.
39
Lễ đầy tháng của Nhị hoàng tử vô cùng long trọng.
Triệu Tư bên cạnh Hoàng thượng lại không ngừng liếc mắt nhìn ra ngoài.
Ta khẽ cười hỏi: "Triệu công công, ngươi đang đợi ai sao?"
Triệu Tư cúi người hành lễ: "Bẩm nương nương, nô tài chỉ là lo ngóng món ăn đã lên chưa."
Hắn đứng dậy, ta lại nhìn thấy bên hông hắn treo một túi hương, hoa sen thêu trên đó đã phai nhạt.
Hồng Trần Vô Định
Khi yến tiệc đang náo nhiệt, lại có tin cấp báo đưa tới.
Phụ thân tìm tam ca không thấy, chính mình cũng mất tích.
Ta kinh hãi, lập tức hôn mê ngã xuống.
Thái y bắt mạch cho ta, hết lần này tới lần khác.
"Nương nương lo nghĩ quá độ, e là không còn sống được bao lâu."
Thái y kê cho ta vô số thang thuốc, đắng đến mức ta vừa ngửi đã muốn tránh xa.
Khi Hoàng thượng tới thăm, Chu Phấn lập tức cáo trạng:
"Hoàng thượng, người xem nương nương lại không chịu uống thuốc."
Không ngờ Hoàng thượng lần này lại dễ tính lạ thường:
"Chu Phấn, ngươi hâm nóng lại thuốc, để trẫm tự mình canh chừng nàng uống."
Chu Phấn đáp ứng, vội vàng lui xuống.
Ta tức tối, hậm hực nói:
"Hoàng thượng, Chu Phấn là cung nữ của ta, hay của ngài, sao toàn nghe lời ngài?"
Hoàng thượng bật cười.
"Lan Từ, nàng cứ uống thuốc cho tốt. Thái y nhất định sẽ chữa khỏi. Trẫm còn sai Lạc tiệp dư làm cho nàng món hoa sen tô nàng thích nhất, uống xong sẽ được thưởng đấy."