Tôi là thiên kim thật nhưng bị mọi người ghét bỏ.
Bị đuổi khỏi nhà, tôi ra nước ngoài trượt tuyết để giải khuây.
Nhưng lại gặp phải một vụ sạt lở ở khu trượt tuyết.
Tin tức truyền về nước.
Gia đình tôi khóc lóc thảm thiết, ai nấy đều hối hận khôn nguôi.
Thiên kim giả cũng bị lật tẩy, bị gia đình ép phải chuộc lỗi với tôi.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều trở nên yêu thương tôi.
Thậm chí họ còn tổ chức cả lễ truy điệu cho tôi.
Nhưng tôi... thật ra vẫn chưa chết.
Chuyện này có hơi khó xử rồi đây.
01
Có những người sinh ra đã mang trong mình một thứ sở thích kỳ lạ—họ chỉ biết trân trọng khi mất đi.
Ví dụ như khi tôi còn sống khỏe mạnh.
Mẹ tôi chửi tôi là đồ vong ơn, cha tôi thì tát tôi, em trai tôi bảo tôi cút đi, còn vị hôn phu của tôi thì cùng thiên kim giả bày mưu hãm hại tôi.
Nhưng chỉ cần tôi "chết" rồi, thái độ của họ lập tức thay đổi.
Tất nhiên, bây giờ tôi vẫn còn sống rất tốt, chỉ là họ tưởng tôi đã c.h.ế.t mà thôi.
Quả thật nơi tôi đi trượt tuyết đã xảy ra một vụ tai nạn, nhưng vì nhát gan vào phút chót nên tôi không trượt nữa, chỉ mua một cốc cà phê, chụp ảnh check-in rồi rời đi.
Tôi chẳng hề gặp chuyện gì cả, nhưng gia đình lại nghĩ tôi đã bỏ mạng.
Vì trước khi rời đi, tôi đã ném cái định vị mà họ gắn trên người tôi vào núi tuyết, cùng với cốc cà phê dở tệ mà tôi còn phải trả tận 15 đô.
Sau đó, tôi quay lưng rời đi một cách dứt khoát.
Chỉ là khi tôi còn chưa kịp phản ứng lại với sự tự do này, thì ở một nơi xa xôi, gia đình họ Chu đã bắt đầu tổ chức lễ truy điệu cho tôi rồi.
Thật ra, vì mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp với họ, tôi chưa từng liên lạc với họ sau khi rời đi.
Họ gắn định vị lên người tôi cũng chỉ để giám sát xem tôi có dám bén mảng đến gần thiên kim giả trong bán kính ba trăm mét hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-du-le-truy-dieu-cua-chinh-minh/chuong-1.html.]
Dù sao thì tôi cũng đã bị đuổi đi, trước khi đi, cha mẹ tôi còn hung hăng tuyên bố rằng họ thà không có đứa con gái này.
Họ nói, kết cục tốt nhất của tôi lẽ ra phải là bị bảo mẫu—mẹ ruột của thiên kim giả—đánh tráo rồi vứt bỏ ngoài đường cho c.h.ế.t đi.
Thế giới này không nên tồn tại một kẻ tham lam, độc ác như tôi.
Dù sao, trong mắt họ, tôi chỉ bị nhốt ba ngày trong phòng kín, bỏ lỡ kỳ thi đại học quan trọng có thể thay đổi cả cuộc đời mình.
Nhưng thiên kim giả thì lại bị tôi kích thích đến mức khóc suốt đêm trước ngày thi.
Họ tin chắc rằng tôi cố ý làm vậy.
Trong mắt họ, từ ngày tôi được đưa về nhà, tôi đã không ngừng nhằm vào thiên kim giả.
Bây giờ, họ không chịu nổi nữa.
Đối với họ, một kẻ ác độc như tôi, chỉ cần hít thở chung một bầu không khí với tôi thôi cũng đủ khiến họ khó chịu.
Thế nên họ đã đuổi tôi ra nước ngoài, và bây giờ, họ tưởng tôi đã chết.
Lúc lướt mạng xã hội và thấy cáo phó của tôi do chính em trai ruột đăng lên, tôi thật sự không thể tin vào mắt mình.
Tất nhiên, tôi nghĩ bài đăng đó có nhiều phần nguyền rủa hơn là thương tiếc, nên tôi chẳng thèm quan tâm.
Thậm chí, tôi còn lập tức hủy hết các tài khoản liên lạc như số điện thoại, WeChat, quyết định tự thưởng cho mình một chuyến hành trình chữa lành, không còn những kẻ thiên vị kia nữa.
Đây vốn là điều tôi đã muốn làm từ lâu.
Chỉ khác là trong kế hoạch của tôi, lẽ ra tôi đã phải thi đỗ đại học, thay đổi vận mệnh của mình, đi đến một nơi thật xa, bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc, không còn liên quan gì đến nhà họ Chu.
Nhưng kết quả hiện tại cũng không khác là bao.
Ít nhất thì tôi không phải nhìn thấy bốn người họ nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trước khi ra nước ngoài, tôi đã xóa bỏ toàn bộ thông tin cá nhân của mình.
Tôi không định quay về nữa.
Dù sao thì trước khi đuổi tôi đi, cha tôi cũng đã quẳng cho tôi 7 triệu, đủ để tôi tìm một ngôi trường tốt và bắt đầu cuộc sống mới.
Kể từ khoảnh khắc tôi rời đi, thế giới này đã không còn người tên Chu Niệm Tuyết nữa.
Chỉ là tôi không ngờ rằng...