Mới nửa tháng trôi qua, họ đã tổ chức lễ truy điệu cho tôi rồi.
Thiệp mời còn được gửi đến điện thoại của người bạn thân duy nhất của tôi.
Cô ấy hớn hở bảo tôi nhất định phải quay về xem vở kịch này.
"Cậu thì hai chân đã duỗi thẳng đi đời rồi, nhưng Chu Minh Nguyệt thì thảm rồi!"
Lúc bạn thân tôi nói câu này, vẻ mặt tràn đầy hả hê.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cô ấy kể: "Chu Minh Nguyệt đâu biết gì về vụ sụp tuyết, nên sau khi cậu ‘chết’, cô ta vẫn không ngừng vu khống cậu, nói rằng cậu dùng tài khoản ảo nhắn tin nguyền rủa cô ta. Ban đầu, ông bố cậu tức giận lắm, còn mắng cậu đến c.h.ế.t cũng không hối cải. Nhưng ngay khi thấy thời gian gửi tin nhắn, cả mặt ông ta lập tức biến sắc."
"Rồi sao nữa?"
Lúc ấy, tôi đang ngâm mình trong suối nước nóng của một vườn nho, vừa nghe vừa tiện tay mở camera giám sát trong nhà.
Phải rồi, tôi đi rồi, nhưng camera vẫn còn đó.
Trước đây, Chu Minh Nguyệt hại tôi quá nhiều lần, tôi càng nghĩ càng không cam lòng, nên lén lút lắp đặt hệ thống giám sát.
Nhưng chẳng dễ gì lắp xong, tôi đã bị đuổi đi rồi.
Tiếc là bây giờ trong nhà không có ai, tôi chẳng xem được gì.
Giọng của bạn thân Lâm Kiến Thâm vẫn tiếp tục vang lên:
"Thế là ba cậu liền ra sức bênh vực Chu Minh Nguyệt, còn liên tục xác nhận lại xem có phải cô ta nhầm lẫn gì không."
"Kết quả là Chu Minh Nguyệt lại dùng chiêu quen thuộc của cô ta rồi."
Bạn tôi bắt chước giọng điệu nhõng nhẽo qua điện thoại:
"Ba ơi, ba đừng trách Niệm Tuyết, chị ấy chắc chắn không cố ý đâu. Chị ấy chỉ tức giận vì bị ba mẹ đuổi đi thôi, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm mà!"
Nếu là trước đây, chiêu này của Chu Minh Nguyệt chưa bao giờ thất bại.
Thường thì khi cô ta mới nói được nửa câu, người mẹ cao quý của tôi sẽ nước mắt lưng tròng mà ôm lấy cô ta, vừa đau lòng vì cô ta hiểu chuyện, vừa căm hận tôi.
Đúng vậy, bà ấy căm hận chính con gái ruột của mình.
Từ ngày tôi được tìm về, bà ấy đã bắt đầu oán hận tôi.
Bởi vì chính sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ cái vỏ bọc gia đình hạnh phúc của bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Còn cha tôi, sau mỗi lần Chu Minh Nguyệt vu oan cho tôi, tôi lại phải chịu đựng sự "giáo huấn" của người đàn ông chưa từng làm tròn trách nhiệm với tôi dù chỉ một ngày ấy.
Ăn đòn, quỳ phạt là chuyện thường tình, không chỉ ở nhà, mà ngay cả ở trường học, tôi cũng chẳng được yên.
Vì ở trường còn có em trai ruột Chu Niệm Sinh của tôi, người luôn sẵn sàng đứng ra vì "chị gái Minh Nguyệt" của cậu ta.
Tôi bị nhà họ Chu đón về 8 năm.
Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, rồi bị đuổi đi.
Suốt tám năm ấy, tôi chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Chu Minh Nguyệt luôn vô cớ bị thương, hoặc ăn phải thứ khiến cô ta dị ứng, rồi lâm vào tình trạng nguy kịch, phải đưa đi cấp cứu.
Sau khi tỉnh lại, cô ta luôn dịu dàng giải thích với ba người nhà họ Chu:
"Con không trách Niệm Tuyết đâu, chị ấy chỉ thiếu cảm giác an toàn thôi, nên mới hận con như vậy. Ba mẹ nhất định phải quan tâm chị ấy nhiều hơn nhé."
Và tôi nhận được "sự quan tâm" ấy.
Nhà họ Chu có một căn phòng biệt giam dành riêng cho tôi, còn rộng hơn cả phòng khách của tôi nữa.
Tôi mắc chứng sợ không gian kín, vì khi bị đánh tráo lúc nhỏ, tôi đã từng bị nhốt trong vali suốt ba ngày, không có nước, không có thức ăn, chỉ thỉnh thoảng được mở hé ra cho thở.
Ba ngày sau, tôi bị ném ở nơi vắng vẻ, mãi đến khi nhà họ Chu chấp nhận đứa bé gái bị trao nhầm ấy.
Tôi đã trải qua phần lớn thời niên thiếu của mình trong căn phòng biệt giam ấy.
Sự sợ hãi mà bóng tối chật hẹp ấy mang đến như muốn nghiền nát từng thớ ruột gan của tôi.
Cuối cùng, tôi mắc chứng suy nhược thần kinh nghiêm trọng, mất ngủ triền miên.
Và dù có ngủ được, thì tôi vẫn thường xuyên bị cha tôi lôi ra trước phòng của Chu Minh Nguyệt, bắt quỳ suốt đêm để chuộc tội.
Dù có những lần, khi Chu Minh Nguyệt xảy ra chuyện, tôi còn không có mặt ở đó.
02
Danh tiếng một khi đã xấu, dù không có mặt, vẫn bị đổ oan như thường.
Nhưng nếu tôi không còn ở trên Trái Đất thì sao? Khi đó, chuyện này sẽ trở nên rắc rối hơn một chút.