Giọng cậu ta như băng lạnh, sắc bén đến mức khiến người ta ớn lạnh.
Ngay từ khi nghe thấy tin tôi đã chết, sắc mặt Chu Minh Nguyệt đã trở nên tái nhợt.
Cô ta bắt đầu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cơ thể không kìm được mà run rẩy. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Chu Niệm Sinh, cô ta chậm rãi đỏ mắt, cố gắng dùng cách cũ để khơi gợi lòng thương hại của cậu ta.
"Chắc là chị nghe nhầm..."
"Chị chỉ là lo lắng cho Niệm Tuyết quá nên mới sốt ruột..."
"A Sinh, bây giờ em đang nghi ngờ chị chỉ vì Niệm Tuyết sao?"
"Trong lòng em, chị thật sự là người xấu đến thế à?"
Chu Niệm Sinh nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy thất vọng.
"Chị luôn rất tốt, cũng chính vì điều đó, nên bây giờ em mới cảm thấy đau đớn."
Cậu ta nói:
"Vừa nãy, em vẫn còn giữ lại một tia hy vọng cuối cùng."
"Nếu chị chịu thừa nhận rằng những ngày qua chính chị là người đã giăng bẫy hãm hại Chu Niệm Tuyết, thì em vẫn sẽ tha thứ cho chị."
"Nhưng chị không làm vậy."
Nói xong, Chu Niệm Sinh lùi lại một bước, giơ điện thoại lên.
Trên màn hình là bằng chứng cho thấy Chu Minh Nguyệt đã mua chuộc cánh paparazzi để tung tin bôi nhọ tôi.
"Em... Em có được thứ này từ đâu?"
Đôi môi Chu Minh Nguyệt run rẩy, nước mắt trào ra, giọng nói đầy uất ức.
"A Sinh, sao em có thể tự ý điều tra chị..."
Nói rồi, ánh mắt cô ta dời sang mẹ Chu, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Trước đây, bất kể có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô ta nhìn mẹ Chu như vậy, bà ta chắc chắn sẽ đau lòng chạy đến ôm lấy cô ta.
Nhưng lần này, người phụ nữ vốn luôn tao nhã lại như thể mất hồn.
Từ giây phút nghe tin tôi đã chết, bà ta đã trở nên ngơ ngẩn, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Ở đầu bên kia màn hình giám sát, tôi cắt một miếng bò bít tết nữa, vừa nhai vừa thưởng thức vở kịch hay này.
Thấy không ai đứng về phía mình, Chu Minh Nguyệt bắt đầu hoảng loạn.
Đối mặt với sự truy vấn của Chu Niệm Sinh, cô ta dần dần mất kiểm soát:
"Chu Niệm Tuyết đang nói dối! Tại sao các người không ai tin tôi?"
"Nếu chị ta thật sự đã chết, vậy thì phải có ai đó liên lạc với chúng ta chứ!"
"Ba, hoặc mẹ, ít nhất cũng phải có một người nhận được thông báo chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chu Niệm Sinh đột nhiên hét lên:
"Bởi vì chị ấy không cần chúng ta nữa!"
"Ngay từ trước khi đi, chị ấy đã xóa bỏ toàn bộ thông tin của mình! Chị ấy không thèm quan tâm đến thân phận của một người nhà họ Chu nữa!"
"Giờ đây, ngay cả khi chúng ta muốn đến nhận xác chị ấy, cũng chẳng có bất cứ bằng chứng nào!"
"Có hiểu chưa, Chu Minh Nguyệt?!"
Nói rồi, cậu ta bước lên hai bước, nắm chặt vai cô ta, lay mạnh:
"Trước đây, chị luôn ám chỉ rằng Chu Niệm Tuyết thèm khát tiền tài của nhà họ Chu."
"Nhưng khi chị ấy rời đi, chị ấy chưa từng nghĩ đến việc quay về!"
"Vậy thì, người thực sự tham lam tài sản của nhà họ Chu là ai?"
"Chu Minh Nguyệt, chị nói đi!"
Chu Minh Nguyệt cứng đờ người, ánh mắt trống rỗng, như thể bị bộ dạng điên cuồng của Chu Niệm Sinh dọa sợ.
Mà cậu ta, sau khi nói ra những lời này, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Chu Minh Nguyệt, một lát sau, xoay người trở về phòng, chỉ để lại một câu:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Thật sự hối hận."
Khi ba Chu trở về, thứ ông ta nhìn thấy chính là cảnh Chu Minh Nguyệt ngồi khóc trong phòng khách.
Thật ra, người đầu tiên nhận ra rằng Chu Minh Nguyệt đang nói dối chính là ông ta.
Nhưng để duy trì sự hòa thuận giả tạo trong gia đình, ông ta đã chọn cách làm ngơ.
Cho đến hôm nay, khi tất cả mọi chuyện đã bùng nổ.
Ông ta muốn tìm cách hòa giải mâu thuẫn này.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, Chu Niệm Sinh bắt đầu lục lọi những thứ tôi từng để lại trong nhà.
Cậu ta càng ngày càng không thể tha thứ cho Chu Minh Nguyệt.
Cậu ta muốn xin lỗi tôi, nhưng lại không biết phải tìm tôi ở đâu.
Cuối cùng, cậu ta đưa Chu Minh Nguyệt đến tìm Lâm Kiến Thâm.
Nhưng A Thâm không muốn gặp họ.
"Tỏ ra như thể sau tất cả, mình chẳng làm gì sai ấy."
"Ngồi đó tự lừa mình dối người thôi."
A Thâm nói qua điện thoại, giọng đầy vẻ khinh thường.