Rồi cô ấy đột nhiên hỏi tôi:
"Truy điệu của cậu, cậu có định về không?"
Câu hỏi này khiến tôi khựng lại.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi không có giấy tờ tùy thân, không thể về được.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
A Thâm bật cười, nói:
"Nhà tôi có máy bay riêng, mọi thứ cứ để tôi lo."
Tôi còn muốn từ chối, nhưng cô ấy đã tiếp lời:
"Cậu thử nghĩ xem, đời người có bao nhiêu cơ hội để tham dự lễ truy điệu của chính mình?"
"Bỏ lỡ thì tiếc lắm đấy."
06
Cuối cùng, tôi vẫn bị A Thâm thuyết phục.
Tiểu thư nhà giàu giúp tôi tạo một thân phận mới, thế là tôi đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cố tình khom lưng điệu bộ, hiên ngang xuất hiện tại lễ truy điệu của chính mình.
Khi tôi cùng Lâm Kiến Thâm ngang nhiên đi qua, nhà họ Chu đang quỳ trước di ảnh của tôi, khóc lóc đau đớn.
Không ai nhận ra tôi.
Trước tấm ảnh, họ khóc than, tỏ vẻ thương nhớ tôi da diết.
Nhưng khi tôi đứng ngay trước mặt họ, họ lại chẳng ai có thể nhận ra.
Đặc biệt là mẹ Chu.
Người phụ nữ từng coi thường tôi giờ đây có vẻ vừa mới khóc rất lâu, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc yếu ớt đến mức phải dựa vào quản gia để đứng vững.
Lúc tôi bước vào, Chu Niệm Sinh đang cãi nhau với Chu Minh Nguyệt.
Hoặc nói đúng hơn, cậu ta đang lớn tiếng mắng mỏ cô ta.
Một xấp ảnh dày cộp bị ném thẳng vào mặt Chu Minh Nguyệt.
Chu Niệm Sinh gằn từng chữ:
"Hồi đó, chị nói Chu Niệm Tuyết tìm người bắt nạt chị ở trường học. Vậy đây là cái gì?"
Trong ảnh là những người từng khẳng định bị tôi sai khiến để gây khó dễ cho Chu Minh Nguyệt, nhưng trên thực tế, họ lại đang khoác tay cô ta, thân mật đi dạo, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Đồng tử của Chu Minh Nguyệt khẽ co lại, nhưng cô ta chỉ cắn môi, không nói gì.
Tôi ngồi trên tầng hai, nghe tiếng quát đầy tức giận của Chu Niệm Sinh mà không khỏi cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-du-le-truy-dieu-cua-chinh-minh/chuong-7.html.]
Tôi nhớ rõ chuyện này.
Những người trong ảnh đều là bè phái của Chu Minh Nguyệt.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ nhanh chóng chuyển trường, nhưng vẫn duy trì liên lạc với cô ta trong nhiều năm.
Bởi vì Chu Minh Nguyệt luôn mong tôi biến mất khỏi thế giới này, nhưng cô ta không thể tự mình ra tay.
Vậy nên cô ta cần một số con d.a.o biết chạy, chỉ cần tặng một chiếc túi xách hoặc vài bộ đồ hiệu, họ sẽ sẵn sàng lao lên thay cô ta chiến đấu.
Lần đó, để chụp được những bức ảnh này, tôi đã theo dõi cô ta suốt năm ngày.
Suýt chút nữa thì bị phát hiện.
Nhưng may mắn là cuối cùng vẫn có thể giữ lại bằng chứng.
Thực ra, tôi có rất nhiều bằng chứng chứng minh Chu Minh Nguyệt là kẻ dối trá.
Ngoài chuyện này, tôi còn có những đoạn ghi hình thu được từ hệ thống giám sát trong nhà.
Nhiều năm qua, Chu Minh Nguyệt thường xuyên diễn trò trước mặt cả gia đình, lúc thì giả vờ bị tôi đẩy ngã, lúc thì cáo buộc tôi bỏ thứ gây dị ứng vào đồ ăn của cô ta.
Chiêu trò thì cũ rích, nhưng lại cực kỳ hiệu quả.
Ban đầu, cha mẹ Chu còn giả vờ nghe tôi giải thích vài câu.
Về sau, họ thậm chí không buồn nghe nữa, mà trực tiếp lôi tôi vào phòng biệt giam.
Mẹ Chu thỉnh thoảng còn giả vờ thương hại, nói rằng trước đây bà ta từng kỳ vọng vào tôi bao nhiêu, giờ đây lại thất vọng bấy nhiêu.
Nhưng bà ta không biết rằng, tôi cũng rất thất vọng về họ.
Vì tôi hiểu rõ, dù tôi có nắm trong tay bao nhiêu bằng chứng, nhà họ Chu cũng sẽ không thực sự trừng phạt Chu Minh Nguyệt.
Tôi chỉ đang chờ đợi một thời điểm thích hợp.
Và bây giờ, thời cơ đã đến.
Chu Niệm Sinh tiếp tục lật từng bức ảnh, giọng nói ngày càng lạnh lẽo.
Còn Chu Minh Nguyệt, cô ta không nói gì, chỉ cúi đầu nức nở.
Cuối cùng, Chu Niệm Sinh dừng lại, rút từ trong túi ra một sợi dây chuyền.
Cậu ta hỏi:
"Khi Chu Niệm Tuyết mới về nhà, chị nói tận mắt thấy chị ấy lấy trộm sợi dây chuyền mà mẹ yêu thích nhất—đây là tín vật đính ước của ba mẹ, có ý nghĩa đặc biệt với cả gia đình ta."
"Vậy chị giải thích đi, tại sao sợi dây chuyền này lại xuất hiện trong tay em họ của Tống Tri Hằng?"
"Là ai đã dùng nó để lấy lòng nhà họ Tống?"