Sau khi buổi livestream kết thúc, mọi người giải tán, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Tất nhiên, Cảnh Vọng Thư lại lén lút chui vào phòng Vân Thiển Nguyệt.
Một khi đã nếm qua hương vị của “thịt”, cảm giác người kia như hòa làm một với mình, không ôm ngủ thì đêm lạnh cũng khó mà chợp mắt.
Chỉ là do mệt mỏi cộng thêm cảm giác mãn nguyện, giấc ngủ của anh đặc biệt sâu và ngon, mà đôi tay to ấy lại không thành thật, suýt nữa bị Vân Thiển Nguyệt đá ra khỏi giường.
Cuối cùng, phải đảm bảo nhiều lần là sẽ không quấy rầy giấc ngủ của cô, nếu bị đánh thức, với tính khí dậy sớm cực kỳ tệ của Vân Thiển Nguyệt, thì sẽ thật sự bạo phát. Lúc đó cô mới chịu bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Vọng Thư vừa vào bếp thì đã thấy bên trong có người, mà Vương Diệc Nhiên thì đang nằm nghỉ ngoài ghế sofa.
Còn trong bếp, nếu không phải Đặng Vũ Hinh – cô nàng ganh tị từ trước – thì còn ai vào đây nữa?
Nghe thấy tiếng động, Đặng Vũ Hinh quay lại, nở nụ cười tươi đẹp nhất mà cô đã luyện suốt bao lâu trước gương:
“Cảnh ca dậy rồi à? Em đang làm bữa sáng, lát nữa là ăn được rồi.”
Cảnh Vọng Thư gật đầu, rồi bước ra sofa nhìn Vương Diệc Nhiên:
“Chương trình bây giờ quan tâm vậy sao? Còn cử cả nhân viên làm bữa sáng à?”
Khóe miệng Vương Diệc Nhiên giật giật.
Anh muốn giải thích, nhưng rồi lại kiềm chế, có chút ác ý muốn xem thử cậu em này xử lý thế nào.
Đặng Vũ Hinh nhìn thì có vẻ phóng khoáng, cư xử khéo léo, nhưng trong mắt thì đầy tính toán và sự quyết đoán, chỉ là đang cố gắng che giấu.
Đột nhiên trong bếp vang lên một tiếng la nhỏ, rồi là âm thanh của đồ vật rơi vỡ.
Cảnh Vọng Thư và Vương Diệc Nhiên nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào bếp, chỉ thấy mọi thứ rối tung: nước tương, giấm, trứng gà và đủ loại nguyên liệu rơi đầy đất.
Đặng Vũ Hinh thè lưỡi ngại ngùng:
“Xin lỗi, là lần đầu em nấu ăn…”
Cô liếc mắt nhìn Cảnh Vọng Thư:
“Nhưng em xem livestream thấy Cảnh ca nấu ăn rất thành thạo, em tưởng dễ lắm… Cảnh ca thật giỏi, em đúng là không được rồi.”
Thấy hai người không nói gì, cô lại bổ sung:
“Nhưng em sẽ cố gắng!”
Vừa nói vừa cố tình dùng ánh mắt như chú nai con bị thương để nhìn họ.
Khóe miệng Vương Diệc Nhiên lại giật giật. Lúc nãy Đặng Vũ Hinh còn làm tốt mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?
Anh liếc nhìn Cảnh Vọng Thư: rõ ràng cô ta không nhằm vào anh.
Gân xanh trên trán Cảnh Vọng Thư giật giật:
“Nhân viên chương trình làm sao thế? Làm rơi một thứ thì thôi đi, sao đến cả nước tương, giấm và nguyên liệu đều đổ sạch ra sàn? Cô cố ý gây rối phải không?”
Đặng Vũ Hinh sững sờ. Phản ứng này là sao?
Trong livestream, Cảnh Vọng Thư dịu dàng kiên nhẫn với Vân Thiển Nguyệt, đối với các nữ khách mời khác dù giữ khoảng cách nhưng vẫn lịch sự… sao đến cô thì lại như thế?
“Xin lỗi, em dọn ngay… Em không phải…” Câu “không phải cố ý” còn chưa nói xong thì đã thấy Cảnh Vọng Thư giận dữ nhìn đạo diễn:
“Đạo diễn, sao nhân viên chương trình lại dùng nguyên liệu tôi đã mua?”
Anh vừa mở tủ lạnh thì thấy trứng bị vỡ và tôm rơi dưới đất đều là do anh tự bỏ tiền ra mua.
Anh còn phải nuôi vợ nuôi con, kiếm tiền dễ lắm chắc?
Nói xong, anh nhìn đạo diễn:
“Lỗi của nhân viên, phải bồi thường!”
Đạo diễn cũng cứng họng:
“Ảnh đế Cảnh à…”
“Tôi không chấp nhận dàn xếp! Dọn dẹp nhanh lên, đừng làm chậm bữa sáng của tôi!” Cảnh Vọng Thư không nhường chút nào, nhìn sàn nhà hỗn độn, mày nhíu chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước mắt Đặng Vũ Hinh tuôn ào ào:
“Cảnh ca, em không phải…”
Cô không phải là nhân viên! Nhưng Cảnh Vọng Thư lạnh lùng nhìn cô:
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tủ lạnh rất lớn, bên này là đồ tôi mua, bên kia là đồ của nhân viên chương trình…”
Vương Diệc Nhiên ho khẽ mấy tiếng:
“Cái đó… Tiểu Cảnh…”
Cảnh Vọng Thư nhìn anh, vẻ không vui, nhưng vẫn kiềm chế.
Rõ ràng trước đó họ đã thống nhất, chương trình này không được có trò mèo, không được lộ ra kịch bản rõ ràng, giờ lại còn sắp xếp “tăng độ khó”?
“Tiểu Cảnh, cô ấy là Đặng Vũ Hinh, không phải nhân viên đâu, là khách mời bay.”
Lúc này Cảnh Vọng Thư mới phản ứng, đúng rồi, hôm nay là ngày thứ ba Vương Diệc Nhiên đến, đúng là đến lượt khách mời bay mới.
Chỉ là khách mời không phải đến buổi tối sao, sao lại tới sớm vậy?
Vịt Bay Lạc Bầy
Cảnh Vọng Thư cau mày.
“Nếu đã không phải là nhân viên thì thôi, nhưng đồ tôi dùng vàng mua, sau này đừng có động vào.”
Nước mắt Đặng Vũ Hinh rơi lã chã, vậy mà chẳng ai an ủi cô cả.
Sao kỳ lạ vậy?
Rõ ràng mọi người đều bảo, nhà bếp là nơi dễ tạo drama nhất, nhưng sao Cảnh Vọng Thư lại không đi theo kịch bản?
Cô tưởng khi anh thấy mình đang bận rộn thì sẽ chủ động lại giúp, kết quả anh chẳng thèm lại gần, còn cô cố tình làm rơi đồ để họ đến hỗ trợ, tiện thể làm quen luôn.
Nhưng!
Đặng Vũ Hinh siết chặt nắm tay:
“Cảnh ca, anh đừng giận, em dọn ngay, xin lỗi, em không biết…”
Cảnh Vọng Thư cau mày:
“Cô chẳng vừa bảo là xem livestream rồi sao? Sao còn không biết nguyên liệu là do khách mời tự mua, không nên động vào?”
“Xin lỗi, em quên mất, em sẽ tự dọn, không làm phiền Cảnh ca và Vương ca đâu.”
Cảnh Vọng Thư mặt không biểu cảm:
“Vốn dĩ cũng đâu phải chuyện của chúng tôi. Ai làm loạn thì người đó dọn, không có ngoại lệ. Nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng bữa sáng của tôi.”
Bình thường Cảnh Vọng Thư nấu ăn xong cũng tự tay dọn dẹp.
Nói xong, anh quay ra ghế sofa ngồi, mở App “Chung một đời yêu” làm nhiệm vụ. Ngôi nhà tình yêu của họ đã lên cấp 3, nông trại cũng mở rồi.
Anh gieo cải thảo với củ cải, sắc mặt lập tức dịu đi nhiều.
Gieo trồng xong, App có tính năng mua gần, anh đặt rau, trứng, giăm bông… đã được giao đến, tốn hết 5 xu vàng, đau lòng ghê.
May mà anh còn nhiều xu.
Nhưng xu nhiều là để tiêu cho Thanh Thanh, dùng chỗ khác là lãng phí.
Nghĩ vậy, anh gắn tag “không biết điều” cho Đặng Vũ Hinh.
Còn Đặng Vũ Hinh, đối mặt với camera, vừa khóc vừa dọn dẹp bếp.
Lúc này các khách mời khác và Vân Thiển Nguyệt cũng đã dậy, ai nấy chỉnh tề đi xuống.
“Ông chồng đảm hôm nay không nấu bữa sáng à, vậy tụi mình đặt đồ ăn nhé?” – Lộ Giai Phối trêu chọc.
Đúng lúc này đã là 7:30, trùng giờ livestream bữa sáng thường lệ.
“Gần đây có dịch vụ giao hàng, có nhiều set lắm, để tôi đặt.” – Tống Hành mở App xem thực đơn.
“Có combo 6 người! Nhưng giá tới 8 xu vàng đó.” – Nói rồi, ánh mắt rõ ràng nhìn về phía Cảnh Vọng Thư.
Rõ ràng là: Ăn của nhà giàu!