Thâm Tình Lặng Lẽ

Chương 268



Khi Triệu Uyển Nhu biết được tình hình khó khăn của Thái Lãnh Hàn thì đã là một tuần sau. Khi ấy, ông Triệu Chí Hải gọi điện bảo Triệu Uyển Nhu đưa Thái Lãnh Hàn về nhà gặp ông. Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu không liên lạc được với Thái Lãnh Hàn nên đành về nhà gặp bố mẹ mình mình. Ông Triệu Chí Hải thấy con gái lẻ loi về nhà thì nổi trận lôi đình. Ông gằn giọng:

 

- Thằng nhãi đó đâu rồi?

 

Triệu Uyển Nhu vừa mới ngồi xuống ghế thì nghe bố quát, giật mình, đưa mắt nhìn bà Lâm Thanh Liên, nửa như dò hỏi, nửa như cầu cứu. Bà Lâm Thanh Liên rót nước cho con gái, nhẹ giọng kể lại:

 

- Bố con đã biết sự cố của tập đoàn Thắng Lợi rồi.

 

- Hả? Sự cố gì cơ?

 

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Tập đoàn Thắng Lợi gặp sự cố gì ư? Sao cô lại không biết gì cả? Nhớ lại sự “mất tích” cả tuần nay của Thái Lãnh Hàn, đột nhiên Triệu Uyển Nhu hiểu ra. Thế mà mấy ngày rồi cô lại đang oán trách hắn tránh mặt cô. Đôi mắt đẹp của Triệu Uyển Nhu nhanh chóng đỏ hoe, rưng rưng nước mắt trong nỗi xót xa. Ông Triệu Chí Hải thấy con gái đỏ mắt thì chột dạ, dịu giọng lại ngay lập tức:

 

- Con đừng khóc! Bố có mắng con đâu! Bố chỉ là… đang tức thằng nhãi đó quá thôi.

 

Triệu Uyển Nhu sụt sịt:

 

- Anh ấy còn làm gì khiến bố giận nữa ạ?

 

Ông Triệu Chí Hải hậm hực:

 

- Thằng nhóc đó, nó không làm gì mới khiến bố tức đấy! Rõ ràng là lửa đã cháy xém tới chân mày rồi mà nó còn không nói với bố một tiếng, thậm chí, nó còn giấu cả con. Xem ra, nó không hề xem chúng ta là người thân trong gia đình.

 

Triệu Uyển Nhu thút thít lau nước mắt. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu:

 

- Không đâu bố ạ. Anh ấy đã xem chúng ta là người thân trong gia đình rồi nên mới muốn giấu chúng ta đấy. Anh ấy… ngốc như thế đấy ạ!

 

Ông Triệu Chí Hải gầm gừ:

 

- Đúng vậy, nó đúng là đồ ngu ngốc! Có chuyện lớn như thế mà lại giấu giếm, thậm chí, bố đã mở lời đề nghị sẽ giúp đỡ nó mà nó lại còn dám từ chối cơ đấy! Đúng là ngu ngốc mà!

 

Ông Triệu Chí Hải vừa thở phì phò vừa mắng Thái Lãnh Hàn làm Triệu Uyển Nhu vừa lo vừa sợ. Bà Lâm Thanh Liên phì cười:

 

- Con đừng lo lắng. Bố con quát tháo thế thôi, chứ bố con hiểu rõ hơn ai hết. Ông ấy cũng đã từng… ngốc như vậy còn gì?

 

Đôi mắt long lanh của bà Lâm Thanh Liên khẽ liếc chồng một cái. Hừ, ông lại còn mạnh miệng mắng con rể là đồ ngu ngốc cơ đấy! Chẳng biết anh chàng nào năm xưa khi khởi nghiệp gặp khó khăn cũng cắn răng cố gắng chịu đựng một mình đấy nhỉ? Còn nữa, mới cách đây không lâu, ông cũng đã giấu nhẹm vấn đề của công ty với vợ con rồi còn gì? Nếu không phải do Thái Lãnh Hàn chủ động tìm đến, đề nghị cho mượn tiền thì có lẽ còn lâu lắm bà Lâm Thanh Liên và Triệu Uyển Nhu mới biết công ty của ông Triệu Chí Hải suýt nữa thì bị phá sản.

 

Bị vợ “vạch trần bộ mặt” trước mắt con gái như thế, ông Triệu Chí Hải thẹn quá hóa giận. Ông gầm gừ:

 

- Dù sao thì tôi cũng không ngu ngốc như nó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Bà Lâm Thanh Liên bật cười, gật đầu:

 

- Vâng, vâng, vâng, ông xã của em không hề ngốc. Vậy bây giờ anh tính thế nào?

 

Nghe được cụm từ “ông xã của em” thốt ra từ miệng vợ, ngọn lửa tức giận của ông Triệu Chí Hải ngay lập tức tắt ngúm. Ông thở dài:

 

- Trước mắt, anh định sẽ trả lại tiền cho nó. Mười tỉ thì có lẽ chưa thể trả hết được, nhưng năm, ba tỉ thì anh vẫn có thể giúp nó xoay sở chút ít. Vậy mà thằng nhãi đó lại dám từ chối.

 

Bà Lâm Thanh Liên tắt nụ cười:

 

- Vậy anh có nghĩ xem, vì sao lại bị từ chối hay không?

 

Ông Triệu Chí Hải hừ mũi:

 

- Chẳng phải vì nó cứng đầu, cố chấp, muốn tự thể hiện bản thân đến mức không thèm quan tâm đến sự giúp đỡ của tôi sao?

 

Triệu Uyển Nhu vội ngẩng lên, phản bác:

 

- Bố! Anh ấy không phải là người như thế đâu!

 

Ông Triệu Chí Hải bắt bẻ:

 

- Nó không phải là người như thế? Vậy con nói xem, tại sai nó lại không chịu nhận tiền của bố?

 

Triệu Uyển Nhu làm sao mà biết được trong mạch não của tảng băng ngốc nhà mình. Cô đành phải hỏi lại:

 

- Anh ấy đã nói như thế nào ạ?

 

Ông Triệu Chí Hải trầm ngâm nhớ lại:

 

- Nó nói là: Hiện tại nó vẫn đang cố gắng để giải quyết, xin bố cho nó một cơ hội.

 

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Sao Thái Lãnh Hàn lại nói như vậy? Sao hắn lại xin cho một cơ hội? Triệu Uyển Nhu quay sang nhìn mẹ. Bà Lâm Thanh Liên vỗ nhẹ tay con gái để trấn an rồi quay lại nhìn chồng:

 

- Anh đã nói thế nào với thằng bé?

 

- Anh nói… bây giờ anh có thể trả trước cho nó khoảng ba đến năm tỉ, để nó giải quyết khó khăn.

 

Hai mẹ con bà Lâm Thanh Liên và Triệu Uyển Nhu nhìn nhau rồi cùng thở dài. Xem đi, hai người đàn ông của nhà này sao lại ngốc nghếch giống nhau như vậy, không biết cách thể hiện tấm lòng qua lời nói một chút nào.