Ông Triệu Chí Hải thấy vợ và con gái thở dài thì không hiểu lắm. Nhìn nét mặt ngơ ngác của chồng, bà Lâm Thanh Liên nhẹ giọng giải thích:
- Anh nghĩ thử xem, hoàn cảnh Thái Lãnh Hàn đưa tiền cho chúng ta là hoàn cảnh thế nào? Bây giờ thằng bé đang gặp khó khăn, anh lại bảo là “trả lại tiền” như thế. Nếu đổi lại là anh, thì anh sẽ nghĩ như thế nào?
Ông Triệu Chí Hải trầm mặc suy nghĩ. Triệu Uyển Nhu cũng ngẫm lại theo tính cách của Thái Lãnh Hàn. Trong hoàn cảnh như thế, lại còn nghe lời đề nghị “trả lại tiền” như thế, tảng băng ngốc nào đó chắc chắn sẽ cho rằng nhà họ Triệu đang muốn cắt đứt quan hệ với hắn. Thế nên, hắn đã van xin ông Triệu Chí Hải cho hắn thêm một cơ hội để hắn tìm cách tự giải quyết.
Sau khi hiểu ra được nguyên nhân, ông Triệu Chí Hải có chút chột dạ. Ông chớp mắt, tìm cách xoay chuyển tình hình:
- Vậy thì… để anh tìm kiếm quan hệ để giúp nó, được không?
- Ừ, bố đang nghĩ là sẽ tìm ông Thịnh hỏi thử xem. Hình như nhà họ Dương vừa mới mở chi nhánh bên nước ngoài, có lẽ sẽ giúp được bổ sung lô hàng kia.
Ông Thịnh? Họ Dương? Đấy chẳng phải là bố của Dương Thiên Vũ ư? Triệu Uyển Nhu như nhìn thấy phao khi đang trôi giữa biển, vội vàng lấy điện thoại ra nhắn cho Dương Thiên Vũ, đề nghị một cuộc hẹn.
Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang chốt thời gian, địa điểm hẹn gặp Dương Thiên Vũ thì Thái Lãnh Hàn lại đang có buổi gặp mặt với em trai chú bác của anh ta: Dương Trác Văn.
Hóa ra, chi nhánh công ty của nhà họ Dương ở nước ngoài là do bố của Dương Trác Văn quản lý. Đó cũng chính là công ty có nguồn hàng vô cùng phù hợp với yêu cầu chất lượng của tập đoàn Thắng Lợi nhưng giá cả hơi cao. Thái Lãnh Hàn đã phải khá vất vả mới có thể hẹn được một buổi gặp mặt với phó tổng giám đốc của công ty kia để điều đình về mặt giá cả. Khi gặp nhau rồi mới biết, hóa ra phó tổng giám đốc kia lại chính là anh chàng tài xế taxi vừa kết bạn với Triệu Uyển Nhu hôm trước. Nếu vậy thì, có lẽ việc điều chỉnh giá sẽ dễ bàn bạc hơn.
Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn vừa mới thở phào được một hơi thì Dương Trác Văn đã nghiêm nghị nói:
- Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi, chúng tôi sẽ không chấp thuận đề xuất giảm giá của anh. Mong anh đừng đến làm phiền bố tôi nữa.
Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Đúng là hắn đến tìm Tổng giám đốc của công ty này khá nhiều lần, nhưng đấy chỉ là về công việc, sao lại xem là làm phiền? Ánh mắt của Thái Lãnh Hàn khiến Dương Trác Văn khó chịu. Cậu cau mày, sa sầm mặt mũi. Thái Lãnh Hàn trầm giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
- Nếu việc tôi đến công ty quá nhiều lần khiến các vị cảm thấy bị làm phiền, tôi thành thật cáo lỗi. Tuy nhiên, đó là thành ý của tôi. Hơn nữa, mức giá mà chúng tôi đề ra cũng không phải là quá thấp, dự án này cũng sẽ mang đến lợi nhuận không nhỏ. Các vị có thể xem xét lại…
Dương Trác Văn ngắt lời:
- Đừng nói nhiều nữa! Mức giá đó không phải là vấn đề. Dự án cũng rất tốt.
- Vậy…
Thái Lãnh Hàn khó hiểu. Nếu thế thì tại sao hắn lại nhận về lời từ chối và thái độ không hề có chút thiện cảm nào như vậy? Một lần nữa, nét hoang mang khó giấu của Thái Lãnh Hàn khiến Dương Trác Văn khó chịu. Câu nhếch môi, hừ mũi, tỏ vẻ khinh bạc:
- Không cần tỏ vẻ nữa! Giá cả không thành vấn đề, dự án không thành vấn đề. Vấn đề là ở bản thân anh đó!
- Tôi?
Thái Lãnh Hàn vẫn chưa hiểu lắm. Dương Trác Văn không nén được nữa, nói thẳng ra luôn:
- Đúng vậy! Là anh! Nguyên nhân khiến chúng tôi không muốn hợp tác với Tập đoàn Thắng Lợi là bởi vì anh!
Thái Lãnh Hàn cau mày:
- Tôi thì có vấn đề gì?
Dương Trác Văn chồm hẳn nửa người lên, cất giọng hằn học như kể tội:
- Anh còn hỏi tôi là anh có vấn đề gì à? Anh có đạo đức tệ hại, nhân phẩm tệ hại, cách sống cũng tệ hại. Vậy còn chưa đủ là vấn đề hả?
Thái Lãnh Hàn nghẹn họng. Những vấn đề tệ hại này không phải là hắn chưa từng bị chê trách, nhưng đây là lần đầu tiên có công ty vì vấn đề cá nhân của hắn mà bỏ qua cơ hội hợp tác làm ăn. Chẳng phải thương trường như chiến trường, thương nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu hay sao? Ngay cả bản thân Thái Lãnh Hàn, dù cũng có kén chọn trong việc quyết định hợp tác với ai, nhưng hắn cũng chưa từng nói thẳng vào mặt đối phương lý do từ chối là bởi vì không hài lòng với đạo đức, nhân phẩm và cách sống của họ. Chẳng lẽ bởi vì hắn quá tệ hại cho nên người ta mới không thèm nể mặt, thậm chí không thèm nghĩ đến lợi nhuận khổng lồ khi hợp tác cùng hắn hay sao? Nếu vậy thì, hắn phải làm sao bây giờ?
Dương Trác Văn nhìn gương mặt tái mét của Thái Lãnh Hàn mà cũng sựng lại một chút. Sao cái gã tai tiếng tệ hại này lại phản ứng không giống với hình dung của cậu cho lắm?