Một câu “nhờ gọi cấp cứu” này của Thái Lãnh Hàn khiến cho hai người đang gầm gừ đối đầu nhau là Phương Hiệp Hòa và Dương Trác Văn không hẹn mà có cùng suy nghĩ. Phương Hiệp Hòa lo lắng:
- Sếp, anh không thể đánh người ở đây được đâu!
Dương Trác Văn thì thách thức:
- Anh muốn đánh tôi đấy à? Anh có giỏi thì nhào vô!
Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn không phải đang muốn đánh người. Hắn co người lại, đưa tay ôm bụng, mặt ngước lên nhìn Phương Hiệp Hòa. Giọng nói của hắn nhẹ như gió thoảng:
- Không, anh gọi cấp cứu… giúp tôi…
Lời vẫn còn chưa dứt, Thái Lãnh Hàn đã ngã quỵ xuống. Dạ dày của hắn không chỉ nổi loạn mà còn trở nên cuồng loạn luôn rồi. Trong lúc Phương Hiệp Hòa run rẩy lấy điện thoại bấm số gọi cấp cứu thì Thái Lãnh Hàn nôn ra một vũng màu đỏ thắm. Gương mặt của hắn tái nhợt càng thêm tương phản với màu đỏ chói mắt kia. Dương Trác Văn đứng ngẩn ra một lúc rồi mới gào lên, gọi người đến hỗ trợ.
Sau một thời gian náo loạn cuống cuồng, cuối cùng Phương Hiệp Hòa và Dương Trác Văn cũng đưa được Thái Lãnh Hàn đến bệnh viện gần nhất. Bác sĩ chẩn đoán rằng hắn bị xuất huyết dạ dày. May là vẫn chưa đến mức nghiêm trọng và kịp thời đưa đến bệnh viện nên không cần phẫu thuật. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn nằm trên giường bệnh đã phải chịu tra tấn không ít bởi tuyệt chiêu “cằn nhằn” của Phương Hiệp Hòa và cả những câu gầm thét của “đại sư tử” Lê Thiên Chi vừa đáp chuyến bay sang không lâu.
Thật ra cũng không thể trách Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi khi họ nổi giận như thế. Phương Hiệp Hòa thì phải tận mắt chứng kiến Thái Lãnh Hàn gục xuống, nôn ra m.á.u ngay trước mặt mình. Còn Lê Thiên Chi thì vừa hí hửng bước ra cổng sân bay, chưa kịp gọi điện hỏi thăm về việc ký hợp đồng thì đã nhận được cuộc gọi báo tin Thái Lãnh Hàn phải vào bệnh viện cấp cứu. Họ không bị sang chấn tâm lý mới là chuyện lạ đấy.
Thái Lãnh Hàn cũng biết là lần này mình đuối lý nên nằm im thin thít nghe Phương Hiệp Hòa cằn nhằn và nghe Lê Thiên Chi gào thét. Dương Trác Văn đứng ở một góc phòng bệnh không có cơ hội chen vào nửa chữ. Cậu tròn mắt ngạc nhiên nhìn vị tổng giám đốc mặt lạnh tàn nhẫn, gian ác trong lời đồn bị trợ lý và luật sư cố vấn mắng cho xối xả mà không dám ho he một tiếng nào. Đây thật sự là tảng băng đáng ghét mà mọi người đã nói với cậu đó sao?
Lê Thiên Chi mắng đến hơn ba mươi phút vẫn còn chưa hả hết cơn giận, tông cửa bỏ ra ngoài. Phương Hiệp Hòa cũng chịu không nổi uất ức, tìm cớ đi mua thức ăn mà rời khỏi phòng bệnh. Lúc này, Thái Lãnh Hàn mới có thể yên tịnh một chút. Hắn mệt mỏi khép mắt, lơ mơ chìm vào giấc ngủ chập chờn.
Trong cơn mê mệt và đau đớn, Thái Lãnh Hàn lại mơ thấy cảnh tượng đáng sợ đã lâu rồi không thấy. Đó là cơn ác mộng trong kiếp trước của Triệu Uyển Nhu, và hiện tại đã trở thành cơn ác mộng kinh hoàng của Thái Lãnh Hàn. Máu đỏ… Lửa đỏ… Ha Ha nằm bất động… Triệu Uyển Nhu nằm bất động… Thái Lãnh Hàn gào lên một tiếng và bừng tỉnh dậy.
Mồ hôi lạnh túa ra, Thái Lãnh Hàn hổn hển thở dốc. Cơn ác mộng kia thật đáng sợ. Hắn run rẩy muốn bước xuống giường, muốn gọi điện cho Triệu Uyển Nhu. Nhưng đôi chân của Thái Lãnh Hàn như nhũn ra. Hắn ngã nhào xuống đất đánh rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tiếng động làm Dương Trác Văn đang đứng ngoài cửa giật mình. Người phụ nữ vừa đến gần cậu cũng giật mình. Hai người vội vã bước vào phòng. Vừa nhìn thấy Thái Lãnh Hàn đang nằm dài trên đất, người phụ nữ khựng lại, nét mặt không giấu nổi sự thảng thốt. Dương Trác Văn thì nhanh chóng chạy tới, đỡ Thái Lãnh Hàn lên, dìu hắn trở lại giường bệnh. Thái Lãnh Hàn hít sâu mấy hơi, tạm áp chế cơn kinh hoàng ám ảnh sau ác mộng. Hắn cất giọng khàn đặc:
- Cảm ơn cậu!
Dương Trác Văn rót một ly nước đưa cho Thái Lãnh Hàn, cất giọng lạnh nhạt:
- Không cần cảm ơn.
Thái Lãnh Hàn nhận lấy ly nước, uống một ngụm rồi lại nói tiếp:
- Về chuyện hợp đồng…
Dương Trác Văn bực tức:
- Đã ký rồi! Anh đúng là vì lợi nhuận mà bất chấp tất cả thật đấy à? Còn đang nằmt rên giường bệnh mà đã hỏi chuyện hợp đồng?
Thái Lãnh Hàn không biết đáp lời thế nào. Bởi vì, ngẫm ra, hắn cảm thấy cậu thanh niên này nói cũng… không sai. Hắn đúng là đã vì lợi nhuận mà có chút… bất chấp. À, thật ra thì cũng không hẳn là một chút.
Dương Trác Văn nóng ruột mắng mấy câu, thấy Thái Lãnh Hàn im lặng như chấp nhận thì đã thấu hiểu được phần nào tâm trạng của Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa ban nãy. Trước một tảng băng lạnh ngắt đang cúi đầu cam chịu bị mắng như thế này, bao nhiêu lửa giận cũng không có chỗ để mà phát ra. Thế nên cậu cũng nghẹn lời, hậm hực không nói gì nữa.
Người phụ nữ nhìn Thái Lãnh Hàn chăm chú một lúc rồi khẽ khàng cất giọng:
- C… cậu… không sao chứ?
Thái Lãnh Hàn nhìn qua. Gương mặt người phụ nữ quý phái nhưng xa lạ này khiến hắn không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng.