Dương Trác Văn bước đến đỡ lấy người phụ nữ kia, đỡ bà đến trước mặt Thái Lãnh Hàn, nghiêm túc giới thiệu:
- Đây là mẹ của tôi!
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra một lát rồi mới sực nhớ ra phải chào hỏi. Hắn gật nhẹ đầu, thấp giọng:
- Chào bác!
Thật ra lúc này trong lòng Thái Lãnh Hàn đang khá là hoang mang. Tại sao Dương Trác Văn lại đưa mẹ của cậu đến gặp hắn như vậy? Lẽ nào hắn lại sắp bị một người mẹ thương con mắng mỏ và chỉ trích nữa sao? Trong quá khứ, Thái Lãnh Hàn đã từng phải trải qua nhiều trường hợp như thế rồi. Những gã công tử ăn chơi kia, hùa theo Vạn Gia Bảo, gây sự với hắn, sỉ nhục hắn, hành hung hắn,… Thế nhưng khi hắn phản kháng lại thì lúc nào cũng bị bố mẹ của những kẻ đó mắng cho tơi bời. Chỉ bởi vì hắn đã không còn mẹ nữa, chỉ bởi vì sau lưng hắn chẳng có ai chống đỡ, bênh vực và bao che…
Thái Lãnh Hàn cụp mắt nhìn xuống đất. Bàn tay của hắn giấu trong chăn khẽ siết lại. Hắn đang chuẩn bị tinh thần để nghe mẹ của Dương Trác Văn mắng mỏ, chỉ trích như những kinh nghiệm đau thương đã từng trải. Thế nhưng, người phụ nữ kia lại không mắng mỏ, cũng không chỉ trích. Bà cất giọng thật dịu dàng:
- Là do thằng Văn làm việc không biết suy nghĩ chu toàn. Văn, đến đây, xin lỗi anh đi con!
Cả Thái Lãnh Hàn và Dương Trác Văn đều ngỡ ngàng. Thái Lãnh Hàn là kinh ngạc hơn cả. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn, có một người mẹ lại bảo con trai của bà xin lỗi hắn. Ngược lại, Dương Trác Văn thì không ngạc nhiên quá lâu, vì cậu cũng đã đoán được phần nào lý do hôm nay mẹ cậu đến đây rồi. Hơn nữa, ngẫm lại thì Dương Trác Văn cảm thấy đúng là cậu cũng có lỗi. Dù sao đi nữa, phương án B của cậu đã gây tổn hại đến thân thể và sức khỏe của người khác. Nhìn gương mặt vẫn còn vô cùng nhợt nhạt của Thái Lãnh Hàn, cảm giác áy náy của Dương Trác Văn cũng khiến cậu muốn xin lỗi. Nhưng thái độ của mẹ lại khiến cậu bị nghẹn lại bởi ấm ức và tủi thân.
Thái Lãnh Hàn tằng hắng một cái, cố lấy giọng bình thản đỡ lời:
- Không cần đâu. Là do tôi không biết tự lượng sức mình. Chỉ cần cậu nhà chịu ký hợp đồng là được rồi!
Dương Trác Văn trừng mắt làm ám hiệu với Thái Lãnh Hàn, nhưng đã muộn. Lời đã nói ra, tiết lộ luôn hành vi không mấy đẹp của cậu. Mẹ của Dương Trác Văn cau mày, nhìn con trai với vẻ không hài lòng:
- Trác Văn, con dùng việc làm ăn để ép buộc anh sao con?
Dương Trác Văn xụ mặt, lầu bầu:
- Con có ép buộc anh ta đâu? Rõ ràng là anh ta tự nguyện mà!
Thái Lãnh Hàn gật đầu như phụ họa. Dương Trác Văn hậm hực:
- Anh gật cái gì mà gật? Anh mau nói rõ ra cho mẹ tôi biết là tôi không có ép buộc gì anh hết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thái Lãnh Hàn lại gật đầu, thừa nhận:
- Đúng vậy, tôi tự nguyện.
Mẹ của Dương Trác Văn thở hắt ra, trừng mắt nhìn con trai, nghiêm giọng:
- Con thôi đi. Mẹ còn không hiểu con quá hay sao? Con đã làm sai lại còn có thái độ như thế với anh à?
Dương Trác Văn xụ mặt, một lần nữa lầu bầu:
- Cùng lắm thì con chăm sóc anh ta cho tới khi khỏe hắn là được chứ gì?
Đôi mắt của người phụ nữ sáng lên, bà gật đầu:
- Đúng vậy. Đây cũng là một cách hay.
Nhưng rồi bà lại ỉu xìu:
- Nhưng mà,… vài ngày nữa là chúng ta phải về Việt Nam rồi.
Dương Trác Văn nhún vai:
- Anh ta cũng phải về Việt Nam mà. Nhà của anh ta, công ty của anh ta đều ở Việt Nam mà.
Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, quay sang Thái Lãnh Hàn:
- Vậy… khi c… cậu về Việt Nam thì đến nhà tôi ở vài ngày, để chúng tôi chăm sóc cho cậu, chuộc lỗi với cậu, được không?
Ánh mắt và nụ cười của người phụ nữ này khiến Thái Lãnh Hàn bồi hồi. Hắn có cảm giác rất quen thuộc, thậm chí thân thuộc với bà ấy, nhưng rõ ràng là hắn chưa từng quen biết, thậm chí là chưa từng gặp mặt bà ấy bao giờ. Thấy Thái Lãnh Hàn ngẩn ra trong im lặng, người phụ nữ có chút gấp gáp. Nhưng bà vừa định nói thêm thì điện thoại của bà đã reo lên. Dương Trác Văn vội kéo nhẹ tay mẹ, nhắc nhở:
- Còn mười lăm phút nữa là đến giờ mẹ uống thuốc rồi. Mẹ mau về nhà đi, đừng để bố lo lắng. Con sẽ thuyết phục anh ta cho.
Người phụ nữ vẫn còn chưa yên tâm:
- Con đừng làm gì quá đáng đấy! Đó là…
Dương Trác Văn ngắt lời mẹ:
- Vâng, con biết rồi. Mẹ nhanh về nhà đi. Con sẽ không làm gì quá đáng với anh ta đâu!
Người phụ nữ lưu luyến nhìn Thái Lãnh Hàn một cái nữa rồi mới bịn rịn rời đi. Thái Lãnh Hàn vẫn chưa thể giải thích được vì sao người phụ nữ kia lại cón thái độ và cảm xúc như thế với hắn, cho nên, hắn vẫn chọn cách làm sở trường quen thuộc của mình: im lặng tỏ vẻ lạnh lùng.