Dương Trác Văn không thèm quan tâm tới gương mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn. Cậu chờ cánh cửa phòng hoàn toàn khép lại rồi mới lên tiếng:
- Anh đã nghe mẹ của tôi nói rồi đấy. Bây giờ yêu cầu của tôi là sau khi anh về Việt Nam, anh phải đến nhà tôi ở.
Thái Lãnh Hàn lắc đầu:
- Không cần đâu.
Dương Trác Văn cười khẩy:
- Anh không có quyền nói hai chữ “không cần”. Anh tưởng tôi mời anh đến nhà là để chăm sóc, cung phụng cho anh đấy à?
Thái Lãnh Hàn im lặng. Dĩ nhiên là hắn không ngây thơ tới mức nghĩ như thế. Nhưng mà, hắn cũng không ngu ngốc tới mức đồng ý đến ở nhà người khác như thế. Sự im lặng này của Thái Lãnh Hàn khiến Dương Trác Văn tức giận. Cậu đe dọa:
- Không phải anh đã hứa sẽ thực hiện theo yêu cầu của tôi để ký hợp đồng à? Nếu anh dám nuốt lời, tôi sẽ hủy hợp đồng.
Thái Lãnh Hàn nhắc nhở:
- Chẳng phải cậu nói là hợp đồng đã ký kết rồi sao?
Dương Trác Văn hừ mũi:
- Ký rồi thì sao chứ? Tôi vẫn có thể hủy hợp đồng.
Thái Lãnh Hàn cau mày:
- Cậu vì muốn làm khó tôi mà bỏ mặc luôn cả lợi nhuận và dang tiếng của công ty sao?
Câu hỏi của Thái Lãnh Hàn dường như chạm trúng điều gì trong lòng của Dương Trác Văn khiến cậu lồng lên giận dữ:
- Vì anh, có người ngay cả mạng cũng muốn bỏ, thì lợi nhuận với danh tiếng của công ty đã là cái gì?
Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, trầm mặc trong vài phút rồi hỏi:
- Vậy chính xác là cậu muốn tôi làm gì?
Dương Trác Văn gằn giọng:
- Tôi muốn anh đến ở nhà tôi, làm người hầu cho mẹ tôi, chăm sóc và hầu hạ mẹ tôi cho thật tốt.
Thái Lãnh Hàn gật đầu, hỏi tiếp:
- Thời hạn là bao lâu?
- Một tuần, không, một tháng. Mà, anh đồng ý nhanh như vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dương Trác Văn sửng sốt. Một lần nữa, sự đồng ý nhanh chóng của Thái Lãnh Hàn khiến cậu ngạc nhiên. Thái Lãnh Hàn chỉ cười nhẹ, giải thích đơn giản:
- Tôi đã hứa thì sẽ giữ lời.
Nhưng Dương Trác Văn không dễ tin như vậy. Cậu trừng mắt, hỏi tới:
- Anh nghĩ tôi sẽ tin à? Anh không nói rõ lý do ra thì tôi sẽ không yên tâm để anh ở bên cạnh mẹ của tôi đâu.
Thái Lãnh Hàn hoang mang. Này, cậu trai trẻ, chính cậu vừa yêu cầu cái người khiến cậu không yên tâm đến ở cùng với mẹ cậu đấy. Dương Trác Văn cũng biết lý lẽ của mình rất mâu thuẫn và rối rắm. Nhưng cậu chỉ có thể ra vẻ ngang ngược nói tiếp:
- Tóm lại, anh phải nói cho tôi biết rõ ràng lý do mà anh đồng ý nhanh như thế. Nếu không, tôi sẽ không để cho anh đến gần mẹ tôi đâu. Tôi sẽ đổi người khác làm người hầu cho mẹ tôi. Ví dụ như… vợ của anh chẳng hạn!
Thái Lãnh Hàn ngồi bật dậy. Gương mặt của hắn sa sầm xuống. Đôi mắt của hắn sắc lại, nhìn thẳng vào Dương Trác Văn. Giọng của hắn gầm gừ như chó hoang giữ địa bàn:
- Cậu dám động tới vợ tôi thử xem?
Dương Trác Văn nuốt khan một cái. Sao bỗng nhiên cậu thấy hơi lạnh sống lưng thế này. Dù vậy, tên đã lắp vào nỏ, s.ú.n.g đã lên nóng, Dương Trác Văn phóng lao đành phải theo lao:
- Anh dọa ai đấy hả? Tôi đã làm gì vợ anh đâu? Tôi chỉ kể cho cô ấy nghe về lời hứa của anh, và về việc anh không muốn giữ lời. Sau đó, tôi sẽ đề nghị cô ấy thay anh thực hiện lời hứa. Tôi chẳng ép buộc gì đâu!
Thái Lãnh Hàn vừa tức giận lại vừa lo sợ. Hắn hiểu tính của Triệu Uyển Nhu. Nếu Dương Trác Văn đem chuyện này ra kể lể và đề nghị như thế, chắc chắn Triệu Uyển Nhu sẽ không hề đắn đo mà chấp nhận ngay lập tức. Thái Lãnh Hàn tuyệt đối không chấp nhận để cho Triệu Uyển Nhu phải đi làm người hầu cho bất cứ ai, huống chi, việc này còn có nguyên nhân là vì hắn, vì lời hắn đã hứa. Thế nên, Thái Lãnh Hàn đành thỏa hiệp:
- Tôi giải thích là được, đúng không?
Dương Trác Văn gật đầu:
- Vây anh nói đi, tại sao anh lại dễ dàng và nhanh chóng muốn làm người hầu của chúng tôi như thế?
Thái Lãnh Hàn mím môi, sắp xếp từ ngữ một lúc rồi trả lời:
- Thứ nhất, là bởi vì tôi đã hứa với cậu, tôi phải giữ lời. Thứ hai, việc làm người hầu cho mẹ cậu có lẽ cũng không phải là việc quá khó khăn. Thứ ba,…
Thái Lãnh Hàn thoáng ngừng lại, không biết phải nói sao. Dương Trác Văn bèn giục:
- Thứ ba là gì? Anh mau nói đi!
- Không có gì. Chỉ có như thế thôi.
Dương Trác Văn nhe nanh múa vuốt:
- Anh xem tôi là đồ ngốc đấy à? Rõ ràng tôi nghe anh nói còn lý do thứ ba nữa. Anh mau nói rõ ra, nếu không tôi sẽ gọi điện cho Triệu Uyển Nhu ngay lập tức.
Thái Lãnh Hàn cau mày. Hắn không thích cảm giác bị uy h.i.ế.p như thế này một chút nào. Tuy nhiên, hiện tại hắn không có cách nào khác là phải ngoan ngoãn nói ra:
- Thứ ba, tôi nghĩ… cậu làm thế cũng vì muốn… hiếu thảo với mẹ, muốn có người chăm sóc cho bà ấy.