Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 21



“Từ sau khi hòa li, bọn họ đưa đến phủ đủ loại mỹ nhân, nhưng ta chẳng có chút hứng thú, bởi vì họ đều không giống nàng.”

“A Cẩn, cuối cùng ta cũng hiểu rồi, trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có nàng thôi.”

“Ta chưa chạm vào nữ nhân khác, bao gồm cả Lâm Chi Ngọc.”

“Khi đó, thấy Lý Mộ ở bên cạnh nàng, nàng có biết ta ghen ghét đố kỵ thế nào! Ta chỉ giả bộ yêu thương Lâm Ngọc Chi để khiến nàng ghen chút thôi…”

“Nhưng đợi mãi nàng vẫn không đến tìm ta, dường như đã quên ta rồi. Thậm chí còn muốn rời khỏi Thượng kinh cùng Lý Mộ.”

“A Cẩn, sao nàng có thể ở bên người khác chứ? Tại sao không quay đầu nhìn ta lấy một lần?”

Ta lắc đầu, bưng tách trà đưa cho hắn: “Đến giờ phút này, ngươi vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.”

“Cái sai thứ nhất của ngươi là bội ước. Ngươi từng rung động với Lâm Ngọc Chi, nếu ta không rời đi, có lẽ giờ này ngươi đã yên tâm hưởng thụ cuộc sống giàu sang, thê thiếp thành đàn.”

“Cái sai thứ hai của ngươi là khinh thường. Có lẽ chính ngươi cũng không phát hiện ra, từ sâu trong thâm tâm ngươi đã tự coi mình là bậc bề trên, ngươi hạ thấp ta, tình yêu của ngươi trở thành món đồ ban ân. Ngươi đã quên, linh hồn chúng ta vốn dĩ là bình đẳng.”

“Cái sai thứ ba của ngươi là không tôn trọng. Mất rồi mới biết quý trọng, ngươi đầu tiên là nghĩ cách dùng quyền lực để ép buộc ta thay vì tôn trọng, che chở cho ta.”

“Trước kia, ngươi từng đồng ý về quan điểm của ta, hứa hẹn bình đẳng, tôn trọng. Hiện giờ ngươi lại bị quyền thế che mờ mắt, cho nên lúc này ngươi đối với ta thực chẳng khác nào mấy nam nhân khác, không có gì khác biệt.”

“Ở quê ta cũng có câu tương tự: tam quan không hợp. Sở dĩ muốn hòa li cũng là vì để tránh bốn chữ này.”

“Quên đi, Thời An, phồn hoa tốt nhường này, không cần vì ta mà từ bỏ.”

“Ngươi buông tha ta cũng là buông tha cho chính mình.”

“Không được!” Tạ Thời An đột nhiên kích động: “Bởi vì ai nấy đều có tam thê tứ thiếp, mà ta đã đạt đến đỉnh cao của quyền lực, vì sao lại không thể! Ta chỉ tò mò nhất thời, nhưng thực sự vẫn chưa làm cái gì! Nàng không thể cứ thế mà phán cho ta tội tử hình!?”

Nhìn hắn ương ngạch bướng bỉnh như vậy, ta biết có nói gì cũng vô ích.

Ta cụp mắt: “Ngươi uống chút trà đi, bình tĩnh lại.”

Tạ Thời An nặng nề đặt chén trà xuống bàn, giữ c.h.ặ.t t.a.y ta: “A Cẩn, nàng thật sự không thể tha thứ cho ta sao?”

Lông mày ta giật giật, cố bình tĩnh đáp: “Ở quê ta còn có một câu: nước đã đổ xuống đất, khó mà hốt trở về.”

“Nhưng ta càng muốn thử!” Tạ Thời An cười khẩy, đột nhiên bế ta lên, ném xuống giường. Sau đó hắn cúi người, ý đồ ép buộc ta.

Ta bắt đầu hoảng sợ.

Vùng vẫy kịch liệt, nghiêm giọng ngăn hắn lại: “Tạ Thời An, đừng để ta hận ngươi!”

Tạ Thời An dừng lại, cười tự giễu: “Nàng muốn hận thì cứ hận đi, hận so với không quan tâm còn tốt hơn.”

Ngay lúc hắn tạm dừng, ta nhanh tay rút trâm cài trên đầu, đ.â.m mạnh vào vai hắn.

Lợi dụng sơ hở, ta lăn xuống giường, đập mạnh ấm trà xuống đất, cầm lấy mảnh vỡ nhắm thẳng vào cổ mình.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com