“A Cẩn, nàng đừng nhìn ta như vậy.” Tạ Thời An oán hận nói, “Nếu nàng muốn trả thù, chỉ dựa vào bản thân hiện giờ thì không đủ.”
“Trong kinh thành này, nàng cũng biết, không quyền không thế sẽ bị người khác xâu xé.” Tạ Thời An ôm lấy ta từ phía sau: “Lâm Ngọc Chi dám ra tay với nàng trước, chính là vì lẽ đó, mà quyền hạn này vốn là của nàng!”
“A Cẩn, chỉ cần trở về bên ta, vị trí chính thê vẫn luôn là của nàng.”
“Nàng là thê tử của ta, nàng ta là nô tài của nàng, còn hai tên thị vệ hôm nay, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c cũng chỉ cần một câu nói của nàng.”
Hắn nói về mạng người tựa như chỉ đơn giản nói về một món đồ vật.
Cuối cùng ta cũng nhận ra, hắn là thừa tướng đương triều, trong tay nắm quyền sinh sát của vô số quyền thần, vốn dĩ đã không còn là chàng thiếu niên năm đó nỗ lực đọc sách, dùi mài kinh sử chỉ muốn thoát cảnh bị bắt nạt nữa rồi.
Đêm đó, ta gần như giãy thoát khỏi người Tạ Thời An.
Hắn khiến ta cảm thấy sợ hãi.
Có lẽ hắn bị sự chán ghét tột cùng này của ta làm tổn thương lòng tự trọng, mấy ngày rồi cũng không thấy xuất hiện.
Ngược lại, tỳ nữ hầu hạ ta ngày ngày đều kể chuyện Tạ Thời An đắm mình trong thú vui bao nhiêu.
“Phu nhân có biết không, hôm kia đại nhân mang về một cô gái tên Ngọc Nương. Nàng ta cũng thật phung phí, nói tiếng xé quạt nghe rất hay, đại nhân liền sai người lấy hết quạt trong phủ ra để nàng ta xé chơi.”
“Hôm qua Ngọc Nương nói muốn ăn sinh tố trái cây, hôm nay đại nhân đã kêu người dâng hai giỏ trái cây đựng đầy đủ các loại quả, còn đến Lan Chi viện lấy đá viên.”
“Nghe nói đại nhân đến Vọng Tiên Lâu, chi rất nhiều tiền cho ả hoa khôi nổi danh ở đó, nào là san hô Nam Hải, trân châu Đông Hải, đều đưa đi hết…”
“Thấy người hâm mộ như vậy, không thì ngươi tự đến tiến cử bản thân xem sao, kiếm chức vợ lẽ? Ta xoa đầu Đoàn Tử, mỉm cười nhìn đối phương.
“Phu nhân, nô tỳ không dám!” Nữ tỳ vội vàng quỳ xuống.
“Đừng lo lắng, ta biết những điều này đều là Tạ Thời An bảo ngươi nói, ngươi giúp ta chuyển mấy lời đến hắn.”
“Ta không quan tâm.” Ta khẽ cười.
Ta không quan tâm hắn cưới Lâm di nương hay Ngọc di nương, cũng chẳng để tâm hắn yêu thích hoa khôi nào.
Ta đã chuẩn bị sẵn cho cả điều tốt nhất lẫn tồi tệ nhất.
Ta xoa nhẹ túi giấy đựng thuốc độc trong tay, đây vốn là thứ ta mang theo trên đường để phòng thân.
Thật không muốn đi đến bước đường cùng này.
Nhưng nếu không có tự do, vậy chẳng thà c.h.ế.t đi, đoán xem người c.h.ế.t sẽ là ai.
Đêm đó, Tạ Thời An nghiêng ngả lảo đảo đến tìm, cả người ám đầy mùi rượu.
Hai mắt hắn đỏ hoe, vẻ mặt cầu xin nhìn ta: “A Cẩn, sao nàng có thể không quan tâm đến ta chứ?”