Người hầu trả lời: “Là tam công tử Lâm gia của An Bình hầu phủ.”
An Bình hầu phủ là gia môn tôn quý mới tới kinh thành, vốn dĩ đóng quân ở Tây Nam, sau khi thắng trận mới được phong tước vị chuyển đến kinh thành, ta nhớ mang máng, trong nhà họ có hai vị công tử và một vị tiểu thư.
Ta đi tới trước cửa, nấp mình vào bóng tối, quan sát qua khe cửa.
Tạ Thời An đang đứng phía đối diện, chắp tay: “Câu này của Dư Chi hiền đệ quả thật là thần tiên hạ bút, Tạ mỗ xin chịu thua tâm phục khẩu phục.”
Cái vị tam công tử Lâm gia kia thực chất lại môi hồng răng trắng, nước da trắng ngần, ta liếc qua cũng có thể thấy gáy tai của nàng ta.
“Câu hay tự tạo thành, người tài ngẫu nhiên mới có.” Vị tam công tử Lâm gia kiêu ngạo gật đầu.
Ta cười khẩy, thơ hay có phải tự nhiên hay không thì ta không biết, nhưng câu sau nên đổi thành “người tài vì đạo văn” mới đúng đấy.
Hóa ra cũng là một cô gái xuyên không.
“Thời gian đã không còn sớm, ta xin cáo từ trước. Ngày mai đi săn ở ngoại thành, thật chờ mong màn biểu diễn của An huynh!” Tam công tử Lâm gia đứng dậy tạm biệt.
“Vậy ngày mai, không gặp không về.” Tạ Thời An lưu luyến, hai mắt sáng ngời, tựa như ánh sao chiếu rọi.
Lúc Tạ Thời An xong xuôi, trời vẫn chưa muộn lắm, nhưng suốt đêm hắn đều ở lại thư phòng.
Hôm sau, chúng ta ngồi xe ngựa đi đến bãi săn.
Ta theo chân thái giám đến bên phía nữ quyến, Tạ Thời An đã thay xong bộ trang phục khác trang nghiêm đĩnh đạc, cưỡi ngựa đi song song cùng tam công tử Lâm gia.
Hai người dựa sát gần, ghé đầu thì thầm to nhỏ.
Ta có chút hoảng hốt, mãi đến khi một mũi tên sượt qua mái tóc.
Tuy hơi kinh ngạc nhưng ta vẫn ngồi im bất động.
Đó là mũi tên của tam công tử Lâm gia, trên đầu mũi tên còn trúng một con chim nhạn.
Không biết tại sao con chim nhạn đó lại đậu bên người ta, cho nên Lâm tam mới bắn.
Nàng ta ôm quyền nhìn về phía ta: “Tạ phu nhân chớ sợ, kỹ năng của ta rất chuẩn!”
Tạ Thời An sầm mặt, ba bước thành hai, vội đến bên cạnh ôm ta vào lòng, quát lớn: “Dư Chi! Đệ quá hấp tấp rồi!”
“Sợ cái gì, huynh cũng đâu phải không biết tài nghệ b.ắ.n cung của ta, đảm bảo không để phu nhân nhà huynh bị thương.”