Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 4



“Hừ, biết rồi!” Lâm tam cưỡi ngựa rời đi

Tạ Thời An vỗ về an ủi ta một lát, sau đó mới lên ngựa đuổi theo.

Chuyện cứ vậy mà dễ dàng bị bỏ qua.

Ngày đó, Lâm tam trổ hết tài năng, ngoại hình mỹ mạo, tài b.ắ.n cung lại giỏi, săn được một đống thỏ con và cáo, hào phóng tặng cho các nữ quyến.

Mọi người đều khen ngợi hết lời.

Nữ quyến xung quanh thấp giọng hỏi thăm nàng là công tử nhà ai, tâm tư rục rịch nảy mầm.

Tạ Thời An cưỡi ngựa theo sau Lâm tam, dù hắn đã cố che giấu nhưng ta vẫn có thể thấy được nét kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn.

Ta nhìn hắn thật lâu, nhưng hắn chưa nhìn về phía ta lấy một lần.

Tạ Thời An cũng từng chăm chú nhìn ta như thế.

Trước kia, hắn là đầy tớ nhà ta.

Bởi vì trông thanh tú, cho nên tam ca của ta vừa thấy sắc đã nổi lòng tham, mua hắn từ chỗ buôn bán nô lệ. Tam ca nói để làm người hầu, thực chất lại tồn tại ý đồ bẩn thỉu.

Khi đó, ta là thứ nữ không được yêu mến trong nhà, muốn bảo vệ hắn cũng không dễ dàng.

Phụ thân là võ tướng trấn thủ biên cương, trong nhà ta, nam nữ đều phải tập võ.

Vì để làm hài lòng phụ thân, cũng để cứu được Tạ Thời An đến bên mình càng sớm càng tốt.

Ta ngày đêm tập luyện, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hy vọng sẽ trở thành người giỏi nhất trong cuộc săn mùa thu.

Ngày đi săn mùa thu năm ấy, ta lạc vào rừng sâu, bắt gặp cảnh tượng tam ca muốn làm chuyện bậy bạ với Tạ Thời An.

Mũi tên lẽ ra phải b.ắ.n vào con mồi lại chuyển hướng lao về phía tam ca.

Nó xuyên qua vai trái của huynh ấy, đối phương bị dọa ngất.

Ta thúc ngựa dừng trước mặt Tạ Thời An, nhảy xuống hỏi hắn: “Ngươi tin ta không?”

Tạ Thời An ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm không rõ ý, lát sau hắn nói: “Ta tin.”

Ta mỉm cười rạng rỡ: “Vậy ngươi cõng tam ca của ta về, cứ nói cái gì cũng không biết. Cứ tin ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi!”

Ngày đó, ta vật vã chiến đấu cùng con sói trắng đầu đàn, cuối cùng cũng b.ắ.n hạ được nó.

Cả người dính đầy máu, ta khập khiễng trở về doanh trại, lột da sói mang tặng phụ thân.

Phụ thân đúng thật rất hài lòng, hứa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của ta.

Ta nghiêng đầu, kiêu ngạo nói: “Tiền tài dễ kiếm, trung thần khó cầu. Con muốn một người bên cạnh tam ca thôi. Nghe nói, hắn đã cõng tam ca bị thương đi tận hơn mười dặm.”

Phụ thân cười vui vẻ, gật đầu đồng ý: “Nữ nhi của Phó gia chúng ta phải thế này!”

Sau này, khi hai chúng ta thành thân, Tạ Thời An đã nói: “Ngay từ giây phút đó, ta chẳng thể dời mắt khỏi nàng được nữa.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com