Trên đường về phủ đi ngang qua Thiên Hương Lâu, đúng lúc đang đói bụng, lại nhớ đến Tạ Thời An thích ăn món bồ câu non ở đây, ta xuống xe ngựa, định mua một phần mang về.
Vốn là khách quen, tiểu nhị ân cần tiếp đón: “Phu nhân, Tạ đại nhân đang ở phòng thứ nhất phía Thiên Tự, mời đi lối này.”
Tạ Thời An…ở đây?
Ta hơi dừng lại, tâm tư xoay chuyển, chỉ nói một câu: “Đại nhân còn có công việc cần làm, đừng quấy rầy chàng, ta đến phòng bên cạnh là được.”
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tạ Thời An: “Đây là tình thế nguy cấp, đe dọa tính mạng mà muội nói?”
Ngay sau đó là âm thanh phẫn nộ của Lâm tam: “Thời An, vì sao cứ tránh mặt ta nhiều lần như vậy?”
“Nam nữ khác biệt, tình ngay lý gian, Lâm tam tiểu thư đừng mãi dây dưa nữa!” Ta nghe tiếng bàn ghế loạt xoạt, có lẽ Tạ Thời An đứng dậy muốn rời đi.
Tiếp đó là tiếng vải cọ xát.
“Buông tay!” Tạ Thời An tức giận quát lớn.
“Ta không buông! Ta chỉ muốn ôm huynh, có bản lĩnh thì huynh đẩy ta ra!” Lâm tam nghẹn ngào, “Tạ Thời An, huynh rõ ràng thích ta, vì sao không dám đối diện với chính cảm xúc của mình!”
“Ta không quan tâm danh phận, bạn bè cũng được, tỳ nữ cũng tốt, thiếp thất cũng chẳng sao, ngay cả ngoại thất cũng chấp nhận, ta chỉ muốn ở bên huynh, cam tâm tình nguyện! Chỉ cần huynh quan tâm đến ta…”
“Đủ rồi!” Tạ Thời An cắt lời, “Nếu muội còn như vậy, ta sẽ không khách khí!”
“Tạ Thời An, huynh là đồ hèn nhát! Huynh có dám nhìn thẳng vào mắt ta nói bản thân chưa từng rung động không!”
Thật lâu sau, ta nghe thấy tiếng Tạ Thời An thở dài: “Ngọc Chi, muội rất giống nàng ấy khi còn trẻ, tươi đẹp rực rỡ, tài hoa hơn người. Đáng tiếc, ta không phải phu quân của muội.”
“Ta nói là huynh, chính là huynh!”
Sau đó lại là tiếng bàn ghế dịch chuyển, tiếng quần áo cọ xát vang dội.
Ta đẩy cửa bước vào, thấy Tạ Thời An vội vã bước ra khỏi phòng, quần áo trên người hỗn loạn, khóe miệng còn dính vết son.
Lúc nhìn thấy ta, sắc mặt hắn trắng bệch, muốn tiến lên nắm tay ta giải thích.
Ta xua tay, mệt mỏi nói: “Về nhà trước, đừng để người ngoài cười chê.”
Lâm Ngọc Chi giương mắt nhìn ta, trong ánh mắt tràn ngập ghen ghét đố kỵ, không cam lòng.
“Hôm nay muội ấy sai người truyền tin nói có chuyện nguy cấp đến tính mạng, cho nên ta mới đến xem.” Tạ Thời An vừa lên xe đã bắt đầu giải thích.