Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 8



“Lần trước chàng nói sẽ không gặp nàng ta nữa.” Ta bình tĩnh kể lại.

Tạ Thời An im lặng, cụp mắt cúi đầu: “Xin lỗi, là ta sai.”

Ta nhắm mắt không đáp lời, dựa vào thành xe, xe ngựa lung lay chuyển bánh, bên trong tĩnh mịch yên ắng.

Ta ngơ ngác tự hỏi, từ khi nào mà chúng ta lại trở nên như vậy, nhìn nhau không biết nói gì đây?

“Chàng đến thư phòng ngủ đi.” Ta bỏ lại một câu rồi quay về phòng, bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh.

Ta cần thời gian để bình tĩnh.

Hai ngày sau, Tạ Thời An không nhịn được nữa, ban đêm mò đến gõ cửa “A Cẩn, mở cửa được không, Đoàn Tử nhớ nàng.”

“Không mở.”

“Vậy ta và Đoàn Tử chỉ đành đứng đây chờ, chờ đến khi nàng mở cửa mới thôi.”

Ta lạnh lùng bước ra, cướp lấy Đoàn Tử ôm trong ngực, nó ngoan ngoãn cọ cọ vào cằm ta.

Đang định đóng cửa, Tạ Thời An đã nhanh chân chen vào, ôm ta vào lòng, bất đắc dĩ hỏi: “A Cẩn, hiện giờ địa vị của ta còn không bằng Đoàn Tử sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt tổn thương kia của hắn, ta hơi hoảng hốt.

Trước giờ, ta đối với hắn mà nói, luôn không mang lại cảm giác an toàn.

Cho dù ta kết bạn với ai, bất kể nam nữ, hắn đều phải âm thầm so sánh phân lượng của mình và người khác trong lòng ta.

Nếu cảm thấy ta coi trọng, để ý ai đó quá mức, hắn sẽ rầu rĩ không vui.

Ta quan sát cẩn thận một phen, hắn dường như đã thay đổi, lại dường như vẫn như cũ.

Cuối cùng, ta vẫn mủi lòng để hắn vào phòng.

Sau lần này, Tạ Thời An càng đối xử với ta tốt hơn gấp bội, châu báu bảo bối gì cũng dâng hết vào đây.

Thậm chí còn từ chối mọi cuộc vui, thời gian nghỉ ngơi còn đưa ta đi khắp nơi dạo chơi chốn ngoại thành.

Ta ra ngoài dự yến hội cùng các phu nhân, ai nấy đều hâm mộ đến đỏ mắt.

Mãi cho đến bữa tiệc mùa thu của Hoàng Hậu.

Lâm Ngọc Chi ngã xuống hồ, Tạ Thời An là người đầu tiên nhảy xuống, cứu nàng ta lên.

Lúc ta chạy tới nơi, Tạ Thời An đã được đưa đi thay quần áo, chỉ còn Lâm Ngọc Chi ngồi tại chỗ.

Hai mắt nàng ta rưng rưng, nhưng dưới khóe mi lại tràn ngập đắc ý: “Tạ phu nhân, cô thấy sao, Thời An đối với ta không hề vô tình như đã nói.”

“Huynh ấy đã sớm thích ta rồi, chỉ là nhớ đến ân tình của cô năm xưa, cho nên mới không đành lòng làm tổn thương cô.”

“Ta trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, gia thế càng tốt hơn, cô cùng lắm chỉ dựa vào chút may mắn, sớm gặp được huynh ấy hơn ta mà thôi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com