Thẩm Uyển Ninh

Chương 1



Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.  

 

Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.  

 

Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.  

 

Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:  

 

“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”  

 

Tỷ tỷ phát điên g.i.ế.c ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.  

 

Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:  

 

“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”  

 

Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.  

 

Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi. 

 

Chương 1:

 

Sau khi Tống di nương của Thẩm phủ qua đời, để lại hai đứa con gái thứ xuất.

 

Một là tỷ tỷ ta — Thẩm Uyển Dung, một là ta — Thẩm Uyển Ninh.

 

Lúc này, hai tỷ muội ta đứng hai bên phụ thân, đối diện là đích mẫu — Thẩm phu nhân.

 

Phụ thân lên tiếng:

 

“Phu nhân, hai đứa nhỏ này mất mẹ, thật đáng thương. Hay là nàng chọn một đứa nuôi dưỡng bên cạnh đi.”

 

“Thân thể nàng yếu nhược, nếu cùng lúc nuôi cả hai e rằng không chu toàn nổi. Vừa khéo, Triệu di nương cũng không có con, để nàng ấy chăm sóc đứa còn lại là được.”

 

Lời còn chưa dứt, tỷ tỷ đã vội kéo lấy tay áo phụ thân:

 

“Phụ thân, nữ nhi muốn theo Triệu di nương!”

 

Phụ thân thoáng sững người.

 

Ông luôn yêu thương tỷ tỷ hơn ta, lại thừa biết nàng cao ngạo ương bướng.

 

Vậy mà nay, nàng bỏ qua cơ hội làm đích nữ bên cạnh Đại phu nhân, lại chủ động xin đi theo Triệu di nương?

 

“Dung nhi, con đây là…”

 

Tỷ tỷ vội vã lên tiếng:

 

“Phụ thân, nữ nhi đã nghĩ kỹ rồi, hãy để Đại phu nhân thu nhận muội muội đi ạ.”

 

Nói dứt lời, nàng như thể sợ mọi chuyện chưa được quyết định, liền cuống quýt chạy thẳng về viện của Triệu di nương.

 

Lúc lướt ngang qua ta, nàng còn khẽ nở một nụ cười.

 

“Kiếp này, ta nhường muội cái danh đích nữ phải chịu trăm cay nghìn đắng ấy đấy!”

 

Ta hiểu vì sao Thẩm Uyển Dung lại nói như vậy.

 

Kiếp trước, nàng một lòng muốn làm đích nữ, là người đầu tiên lao vào lòng Đại phu nhân.

 

Thế nhưng sau khi vào nội viện của Đại phu nhân, nàng mới nhận ra bản thân đã ngây thơ đến nhường nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tuy Đại phu nhân là chính thê, nhưng hoàn toàn không được phụ thân sủng ái, cả viện lạnh lẽo tiêu điều.

 

Mà bản thân Đại phu nhân cũng không có chút thủ đoạn tranh sủng nào, không biết lấy lòng trượng phu, thậm chí đến nỗ lực cũng chẳng buồn cố gắng, mỗi ngày chỉ chuyên tâm tu hành trong Phật đường.

 

Thẩm Uyển Dung theo Đại phu nhân, bị quản giáo vô cùng nghiêm khắc.

 

Trời chưa sáng đã bị ma ma gọi dậy, rửa mặt thay y phục, đến nữ học trong kinh thành theo tiên sinh học lễ nghĩa.

 

Sau khi trở về cũng không được nghỉ ngơi, Đại phu nhân sẽ đích thân trông coi, dạy nàng học tính toán bằng bàn tính, xem sổ sách, ngày ngày khổ học đến tận đêm khuya.

 

Thẩm Uyển Dung lúc ấy, sống chẳng khác nào địa ngục, khổ không kể xiết.

 

Đặc biệt là — khi nàng vì đống sổ sách mà đau đầu choáng váng, thì ta lại theo Triệu di nương đến gánh hát nghe kịch.

 

Khi nàng viết chữ đến mỏi cả tay, thì Triệu di nương dẫn ta đi du xuân thả diều.

 

Chưa kể, đến khi hai ta lớn hơn, cùng tham dự những buổi tiệc của các công tử tiểu thư trong kinh thành, ta được Triệu di nương trang điểm lộng lẫy như đào lý tháng Ba, lại biết ca hát, giỏi gảy đàn, khiến đám vương tôn công tử ai nấy đều ái mộ, tôn ta làm “đệ nhất mỹ nhân kinh thành”.

 

Còn Thẩm Uyển Dung thì chẳng ai ngó ngàng.

 

Nàng không có tài nghệ gì, mà những thứ Đại phu nhân dạy vốn chẳng giúp ích gì trong những dịp như vậy.

 

May thay, Thẩm Uyển Dung vẫn còn thân phận đích nữ, lúc bàn chuyện hôn sự vẫn chiếm phần hơn người.

 

Vì thế, khi nàng đem lòng yêu tiểu Hầu gia phủ Tuyên Bình hầu, liền không ăn không uống mà quỳ rạp trước mặt Đại phu nhân, nức nở cầu xin:

 

“Mẫu thân, xin người hãy đến Hầu phủ cầu thân cho con…”

 

Thế nhưng, Đại phu nhân hoàn toàn phớt lờ lời khẩn cầu của nàng, chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Tuổi con còn nhỏ, chuyện này để sau hãy bàn. Hơn nữa nay con si mê cuồng loạn như thế, ắt sinh đại họa. Phạt con đến Phật đường chép ba mươi lần kinh Tâm Kinh.”

 

Khi Thẩm Uyển Dung bị phạt chép kinh nơi Phật đường, ta lại múa điệu Lục Yêu mà Triệu di nương dạy trong buổi tiệc.

 

Triệu di nương vốn xuất thân vũ cơ, điệu Lục Yêu này chính là tuyệt kỹ của bà.

 

Ta được đích thân bà chỉ dạy, múa giữa vườn hoa, từng cái nhấc tay hạ chân, từng nụ cười ánh mắt đều mang phong thái mặn mà, khẽ lay động trái tim của biết bao vương tôn công tử.

 

Nghe nói ngày hôm ấy, cả kinh thành đều vì ta mà khuynh đảo.

 

Ngay cả tiểu Hầu gia mà Thẩm Uyển Dung ngày đêm thương nhớ, cũng vì một điệu múa của ta mà động lòng.

 

Đợi đến khi Thẩm Uyển Dung khổ sở lắm mới được ra khỏi Phật đường, thiệp cầu thân từ Hầu phủ đã trực tiếp đưa tới Thẩm phủ.

 

Người tới cầu thân chính là mẫu thân của tiểu Hầu gia.

 

Lão phu nhân cười hiền hòa nói:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta biết Nhị cô nương là thứ nữ do di nương nuôi lớn, nhưng không sao cả, ta cũng là thứ nữ, chẳng để tâm đích hay thứ. Quan trọng nhất là con ta nó thật lòng vui vẻ.”

 

Thẩm Uyển Dung phát điên.

 

Nàng xách một thùng dầu xông thẳng vào phòng ta, châm lửa đốt lên một mảng ngút trời.

 

Chúng ta cùng c.h.ế.t trong ngọn lửa ấy, lại cùng nhau trọng sinh.

 

Kiếp này, tỷ tỷ không chút do dự mà chọn Triệu di nương.

 

Nàng nhìn ta, lạnh lùng nói:

 

“Ở Thẩm gia, danh phận đích nữ chẳng qua chỉ là một trò cười. Muội đi theo mụ già kia chịu khổ đi.”