Thẩm Uyển Ninh

Chương 2



 

Ở chỗ Đại phu nhân, quả thật có phần khổ cực.

 

Phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, khắp kinh thành ai ai cũng biết tiếng.

 

Chỉ là kiếp trước chúng ta còn nhỏ dại, chưa kịp nhận ra sự thật ấy mà thôi.

 

Bước vào phòng Đại phu nhân, chỉ thấy nơi đây như một động băng, không chút trang hoàng.

 

Ngoài bàn ghế, trong phòng chỉ có một pho tượng Phật cùng một cái lư hương.

 

Đại phu nhân nhắm mắt lễ Phật, trong làn trầm hương thoang thoảng khẽ hỏi ta:

 

“Con thất vọng lắm phải không?”

 

Kiếp trước, với tính tình của tỷ tỷ, hẳn nàng đã để hai chữ “thất vọng” hiện rõ trên mặt ngay khi bước vào.

 

Ai có thể ngờ, đường đường là chủ mẫu, sau khi thất sủng, phòng ốc lại chẳng bằng một gian nhỏ của thiếp thất.

 

Phải biết, phòng Triệu di nương kia dát vàng khảm ngọc, giàu sang phô trương vô cùng.

 

Ta rất bình tĩnh, thêm một khối trầm hương vào lư, nhẹ nhàng nói:

 

“Con thấy, nội thất thanh đạm thì lòng người cũng sáng sủa. Dẫu nhiều vàng ngọc hơn nữa, cũng chẳng bằng chút ánh dương ngoài cửa sổ soi vào.”

 

Lúc này, ánh dương đang lặng lẽ rọi xuống mặt đất trong phòng.

 

Đại phu nhân khẽ nhướng mày, xoay đầu nhìn ta, trong đáy mắt dường như thoáng hiện một tia kinh ngạc.

 

Bà không ngờ ta lại nói ra những lời như vậy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Quả là một tiểu cô nương thú vị.”

 

Bà nhàn nhạt nói, “Thôi thì, nay con đã theo ta, về sau sẽ do ta đích thân dạy dỗ.”

 

“Ta rất nghiêm khắc, những điều ta dạy, chưa chắc con đã thích.”

 

Ta buông tay rũ mắt, kính cẩn đáp:

 

“Phu nhân dạy gì, Ninh nhi xin học nấy.”

 

Những chồng sổ sách cao như núi trải đầy trước mắt ta, bàn tính đặt sẵn trên bàn.

 

Đại phu nhân cầm một chiếc thước gỗ trong tay, thần sắc lạnh nhạt:

 

“Phải chuyên tâm. Nếu phân tâm quá ba lần, ta sẽ đ.á.n.h vào lòng bàn tay con.”

 

Học xem sổ sách quả thực khô khan.

 

Khác hẳn thơ từ phong nguyệt, mấy con số này chỉ khiến người ta nhức đầu; nào là khoản thu, nào là khoản chi, tính cho rõ ràng đã là khó, huống chi còn phải nhìn ra mạch lạc bên trong.

 

Đôi khi ta cũng lơ mơ muốn ngủ, khi ấy thước gỗ của Đại phu nhân liền khẽ gõ xuống tay ta.

 

Kỳ thực bà đ.á.n.h không hề đau, nhưng ta vẫn giật mình tỉnh táo ngay.

 

Đại phu nhân thu thước, nhẹ giọng hỏi:

 

“Khó nhọc lắm phải không?”

 

Ta lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi lại khẽ gật:

 

“Quả thật là rất khổ.”

 

Ánh mắt Đại phu nhân chợt tối đi.

 

Ta tiếp lời:

 

“Nhưng con hiểu, nếu con không biết những thứ này, sau này gả ra ngoài làm chủ mẫu, người ta sẽ dựa vào sự ngu dốt mà ức hiếp, qua mặt con, khi ấy sẽ càng khổ hơn nữa.”

 

“Đời người ai cũng phải chịu khổ, nữ nhi thà chịu khổ để học, chứ không muốn chịu khổ vì ngu dốt.”

 

Đại phu nhân khẽ nhướng mày.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà vốn là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, đường nét giữa mày mắt vẫn lờ mờ thấy được nét thanh tú thuở xuân thì.

 

Chỉ là nay khoác áo vải thô lễ Phật, quanh người phủ một tầng u ám của những năm tháng cô quạnh.

 

Kỳ thực, ta rất quý bà.

 

Tuy bà lúc nào cũng giữ thái độ lãnh đạm với ta, nhưng vào những đêm trời trở lạnh, vẫn lặng lẽ đến chỉnh chăn cho ta rồi lặng lẽ rời đi.

 

Chỉ là, phụ thân ta không thích bà.

 

Thường ngày rất ít khi ghé qua viện của chúng ta.

 

Tối hôm đó, phụ thân cuối cùng cũng chịu đến.

 

Mỗi tháng người sẽ đến thăm Đại phu nhân một lần, coi như giữ thể diện cho chính thê.

 

Ngày ấy, đám hạ nhân trong viện ai nấy đều vui vẻ, bận rộn chuẩn bị, không khí cũng phấn khởi hơn hẳn ngày thường.

 

Thế nhưng lần này, phụ thân vừa ngồi chưa đầy nửa canh giờ, bên ngoài viện đã vang lên tiếng hát:

 

“Tóc mai đen nhánh như lông quạ, mượt mà như d.a.o gọt lụa tơ. Trán điểm hoa sen nhỏ xíu, e rằng không trang điểm, mẫu thân sẽ sinh nghi. Bất đắc dĩ phải cài trâm vàng, một bên xõa rối, một bên lệch hẳn.”

 

Phụ thân cau mày, nhịn không được mà hỏi hạ nhân:

 

“Ai đang hát đó?”

 

Hạ nhân cúi đầu đáp:

 

“Bẩm lão gia, là Triệu di nương đang dạy Dung cô nương học hát ạ.”

 

Chốc lát sau, một làn hương nồng nàn ùa vào cửa.

 

Triệu di nương xuất hiện, cả người vận xiêm y rực rỡ, rạng rỡ như hoa nở mùa xuân, kéo theo sau là Thẩm Uyển Dung cũng lộng lẫy không kém.

 

“Thẩm lang nghe thấy Dung nhi hát rồi sao? Có phải còn hay hơn cả năm xưa thiếp hát không?”

 

Phụ thân ta khẽ giãn chân mày, cười nói:

 

“Nhớ năm đó, lần đầu nàng gặp ta tại đình giữa hồ, cũng là đang hát khúc này.”

 

Triệu di nương ngượng ngùng đáp:

 

“Không ngờ Thẩm lang vẫn còn nhớ…”

 

“Thanh quản thiếp nay chẳng bằng khi trước, nhưng vẫn có thể dạy lại cho Dung nhi”

 

“Dung nhi, con mời phụ thân về viện chúng ta, hát lại một khúc nhé?”

 

Thẩm Uyển Dung lập tức bước lên, ngoan ngoãn kéo tay áo phụ thân:

 

“Phu thân ơi, con và di nương đều nhớ người lắm. Trong viện còn chuẩn bị sẵn trà ngon, quả ngọt, phụ thân vừa dùng vừa nghe con hát có được không?”

 

Nàng cùng Triệu di nương, một trái một phải, tươi cười rạng rỡ như hoa.

 

Chỉ chốc lát, phụ thân ta đã bị kéo đi mất.

 

Trong phòng Đại phu nhân, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh lạnh lẽo.

 

Vài tiểu nha đầu đứng hầu bên cạnh cũng không giấu nổi vẻ thất vọng — Lão gia mỗi tháng mới đến có một lần, vậy mà cũng bị người ta cướp mất rồi.

 

“Phu nhân, vậy mấy món này… còn dâng lên hay không ạ?”

 

Rất nhiều món trong bữa tối nay là do tiểu trù phòng đặc biệt chuẩn bị sau khi hay tin lão gia sẽ đến.

 

Đại phu nhân còn chưa kịp mở lời, ta đã đứng bật dậy.

 

“Dâng chứ, cớ sao lại không?” Ta nói, “Phụ thân ta không ăn, thì chúng ta ăn.”

 

“Sao nào, lẽ nào chỉ vì nam nhân không đến, mà nữ nhân chúng ta ngay cả bữa cơm cũng không được ăn chắc? Dâng hết lên đi. Hôm nay có món trân châu hối bát tiên đúng không? Ta thích món ấy nhất, một mình ta ăn cũng hết cả thố.”

 

Lũ nha đầu bị lời ta nói khích lệ, tinh thần phấn chấn hẳn lên, lập tức bày biện món ăn, khiến không khí trong phòng lại trở nên náo nhiệt như cũ.