Đại phu nhân thản nhiên nhìn ông, ngữ điệu đầy khó hiểu:
“Ta cần dựa vào ai sao?”
“Nếu nói về tiền bạc, sản nghiệp ta gây dựng suốt bao năm nay, đủ để tám đời nhà ta sống an nhàn không lo cơm áo. Thẩm gia với Lục gia, cộng lại còn chẳng giàu bằng một mình ta.”
“Nếu nói về an toàn…”
Bà vươn tay rút ra thanh bảo kiếm đã được đặt trong phòng mình suốt gần hai mươi năm.
Soạt!
Lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ, ánh thép băng tuyết đã rọi sáng cả căn phòng.
Đại phu nhân thong thả cười, giọng điềm nhiên như mây gió:
“Lão gia, thay vì lo cho ta… chi bằng tự lo cho mình trước đã.”
Rốt cuộc, đại phu nhân cũng rời khỏi Thẩm phủ — nơi bà từng sống suốt mười mấy năm trời.
Bà tính toán sòng phẳng từng đồng tài sản.
Những gì thuộc về Thẩm phủ, bà không lấy một xu.
Còn những điền trang, cửa hàng do chính bà gây dựng, Thẩm phủ cũng đừng mơ chạm được vào.
Phụ thân ta tức đến đổ bệnh, nằm liệt giường cả tháng trời.
Đến khi hồi phục, lại phát hiện Thẩm phủ đã xuống dốc đến mức chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Chính thê đã đi, còn lại toàn là mấy tiểu thiếp diễm lệ, chẳng ai lo toan nội vụ, chỉ biết tiêu tiền phè phỡn.
Bảo họ tranh sủng, từng người đều khéo léo mưu lược.
Bảo họ quản gia, thì ai nấy đều hồ đồ, chẳng phân nổi sổ sách với dầu mè.
Phụ thân ta không còn cách nào khác, bèn nghĩ đến chuyện cưới thêm kế thất.
Nhưng lúc ấy, trong thành, ai có chút tiếng tăm đều đã nghe chuyện “sủng thiếp diệt thê” “lẫy lừng” của ông.
Chẳng ai muốn đem nữ nhi nhà mình gả vào để chịu uất ức cả đời.
Không còn lối thoát, cuối cùng ông đành phải cúi đầu… đến cầu xin đại phu nhân quay về.
“Phu nhân, chuyện trước kia là ta sai.”
“Ta hối hận rồi, ta không muốn hòa ly với nàng nữa. Bao nhiêu chuyện cũ coi như xóa hết, nàng theo ta về đi.”
“Từ nay trở đi, nàng vẫn là chủ mẫu Thẩm phủ, sẽ không còn ai dám vượt qua nàng nữa.”
Đại phu nhân chậm rãi uống trà.
Một lúc lâu sau, bà hắt nốt phần trà còn lại xuống chân phụ thân ta, giọng nhàn nhạt:
“Căn nhà này dạo gần đây phong thủy chẳng lành, sao cứ hay có tà quái xông vào vậy nhỉ. Ngô ma ma, khi nào rảnh thì mời đạo sĩ tới làm pháp sự một buổi đi.”
Mặt phụ thân ta lúc xanh lúc trắng, muốn phát tác mà không phát tác nổi, đành để Ngô ma ma tiễn ra ngoài.
Đợi ông đi rồi, Đại phu nhân mới quay đầu nhìn về phía sau bình phong:
“Được rồi, ra đi.”
Lúc ấy ta mới toe toét bước ra.
Bà liếc xéo ta một cái:
“Càng ngày càng không biết phép tắc. Dù sao đó cũng là phụ thân của con, đến gặp một lần cũng không chịu, lại còn núp ở đây xem trò cười.”
Ta thản nhiên:
“Ai thương con, người đó mới là cốt nhục ruột thịt của con. Ngày xưa vì một cây trâm mà muốn đ.á.n.h c.h.ế.t con gái mình, ai cần thì cứ nhận ông ấy về làm cha.”
Vì vậy, cứ đến ngày “về nhà mẹ đẻ thăm người thân,” ta đều đến tìm Đại phu nhân, chưa bao giờ bước vào Thẩm phủ.
Đại phu nhân vẫn ở trong căn phòng lạnh như hầm băng ấy, trong phòng chỉ có một lư hương, một tượng Phật.
Nhưng ta đã biết nhìn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta biết lư hương ấy đốt trầm hương — loại trầm hương còn đắt hơn cả vàng.
Đại phu nhân xưa nay vốn là một phú bà ẩn thân, chỉ là lười thể hiện ra mà thôi.
Thế nhân lại thiếu kiến thức, thường đem minh châu xem như đá vụn.
Đại phu nhân rửa tay, thắp hương trước Phật, thần sắc vẫn lãnh đạm như xưa.
Bà quay sang nói với ta:
“Con kể một chút về tình hình gần đây ở Hầu phủ đi.”
Ta — người hiện đã là chủ mẫu của Hầu phủ — lập tức hóa thành học trò bị tiên sinh tra hỏi bài vở, không dám sơ sót chút nào, cúi đầu cung kính bẩm báo:
“Kể từ khi nữ nhi tiếp quản việc quản lý tài sản trong phủ, mọi sản nghiệp như cửa hàng, nhà cửa, tiệm buôn… đều đã được rà soát, thống kê rõ ràng.”
“Trong phủ, gia nhân được sắp xếp quy củ, kẻ nào lười nhác hay có hành vi vô lễ đều đã bị xử lý nghiêm khắc để làm gương cho người khác.”
“Ngoài ra, nữ nhi có nghe được một tin nội bộ — bệ hạ sắp mở đường buôn bán với Tây Vực. Vì vậy, con đã tranh thủ dùng của hồi môn để chuẩn bị sẵn những mặt hàng thiết yếu như ngựa tốt, trà hảo hạng, lụa là, đồ gốm sứ, đồng thời cho người đi dò xét các vị trí dọc theo quan đạo để mở quán trọ, đón đầu thời cơ.”
“Tương lai, lợi nhuận thu được từ những việc này sẽ không đưa vào sổ công quỹ của Hầu phủ, mà giữ riêng làm vốn liếng, để nữ nhi còn có chỗ dựa riêng cho mình.”
Ta tự thấy mình đã báo cáo bài tập này thật sự không tệ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thế nhưng đại phu nhân lại khẽ thở ra, nhàn nhạt nói:
“Ta hỏi con mấy chuyện ấy khi nào?”
…A?
Ánh mắt bà dừng trên người ta.
Trong phòng, một khoảng trầm mặc thật dài.
Phu nhân khẽ thở dài:
“Những điều ta dạy, ta biết con học rất tốt. Chỉ là, ta lo… là những điều ta chưa kịp dạy.”
Ta đã hiểu.
Cúi đầu, ta chậm rãi đỏ mặt:
“Hắn… đối với con rất tốt. Ở bên hắn, mỗi ngày con đều thấy vui vẻ.”
Phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.
Bà từng nói với ta, làm nữ nhân, tiền tài và tình yêu — chúng ta ít nhất phải có được một thứ.
Mà giờ đây, đến lượt ta nói với bà: “Nếu có thể, thì sao lại không tham một chút… để có được cả hai?”
Ánh mắt phu nhân khẽ dời ra cửa sổ.
Nơi đó có một chiếc bình ngọc xanh, cắm một nhành hồng mai đang nở rộ.
Ngoài cửa sổ, đêm đã dần buông.
Trăng sáng như bạc.
Một vị tăng nhân vận y phục xám, đeo cuốc sau lưng, đang mang cành mai tươi đến.
Dưới ánh trăng, ông cúi chào thật sâu.
Phu nhân cũng hoàn lễ một cách trang nghiêm.
Qua cành mai đang nở rộ bên khung cửa, ta nhìn về phương xa — dường như thấy được hình bóng tuổi trẻ năm nào, khi chàng trai và cô gái ấy từng đối diện nhau, cùng nguyện ước:
“A Vân, chờ ta chiến thắng trở về, ta sẽ cưới nàng.”
“Được. Nhưng chàng đừng để ta đợi quá lâu.”
Thật ra… chờ lâu một chút cũng chẳng sao.
Bởi lẽ, cho dù thế gian này đổi thay thế nào đi nữa,
Người yêu nhau, nhất định sẽ tương phùng.
Từ đó, nguyện vì người mà vượt ngàn non cao không hối hận, muôn vàn sóng lớn cũng chẳng từ nan.
Hết.