Thẩm Uyển Ninh

Chương 10



 

Hắn lẩm nhẩm câu ta từng viết:

 

“Không phải ta yêu gió bụi, mà là duyên xưa lầm lỡ khiến ta rơi vào chốn này.”

 

“Hoa nở rồi cũng sẽ tàn, chuyện hợp tan vốn là lẽ trời, chẳng ai cưỡng cầu được.”

 

“Người muốn đi — thì rồi cũng sẽ đi.”

 

“Kẻ ở lại — cũng chẳng biết bám víu vào đâu.”

 

“Nếu sau này, trên đầu ta cài đầy hoa núi, thì xin người đừng hỏi ta sẽ về đâu.”

 

Sở Mộ Viễn bỗng òa khóc.

 

Hắn quỳ trước những thần Phật trong điện, dập đầu từng cái một, khẩn cầu họ cứu ta, cho ta một lần nữa được quay về.

 

Hắn dập đầu đến khi trán nứt toác, m.á.u đỏ loang cả nền đá.

 

Đến khi một bóng xám dừng lại trước mặt hắn.

 

Một nhà sư cụt tay cúi mắt nhìn xuống, trong mắt đầy thương xót:

 

“Nhân gian… khổ nhất là nỗi tương tư.”

 

“Thôi vậy, ta thành toàn cho ngươi.”

 

Sở Mộ Viễn chưa từng nói với ta những chuyện ấy.

 

Là Trần Nhất đại sư kể cho ta nghe.

 

Hôm đó, ngài vì Đại phu nhân mà gõ mõ suốt một đêm.

 

Khi rời Thẩm phủ, ngài quay sang ta khẽ mỉm cười:

 

“Cô nương, khổ của ta là sinh ly, kẻ cầu cho cô được trọng sinh kia, khổ của hắn là tử biệt.”

 

“May thay, nay hai người có cơ hội gặp lại, xin nhất định hãy trân trọng đoạn nhân duyên này.”

 

Dưới ánh trăng, Trần Nhất đại sư chắp tay hành lễ.

 

Ngài tự mình nếm trải nỗi đau chia ly với người mình yêu, dù có cầu nguyện cũng không thay đổi được gì, vậy mà vẫn rộng lòng ban phúc, nguyện cho hết thảy những người hữu tình trong thiên hạ đều có thể kết thành phu thê, đoàn tụ sum vầy.

 



 

Giờ khắc này, ta nhìn Thẩm Uyển Dung đang ngây dại, khẽ nói:

 

“Giờ tỷ đã hiểu chưa, tỷ tỷ?”

 

“Những cái gọi là ca vũ tài nghệ, tranh được cũng chỉ là được sủng ái một thời, mà tình yêu, vốn chưa từng là chuyện đơn giản như thế, nó cần hai trái tim đồng cảm, đồng nguyện.”

 

“Ta và hắn có thể kết duyên, có lẽ bắt đầu từ vũ khúc Lục Yêu, nhưng hắn yêu ta — chính là điều chẳng hề liên quan đến Lục Yêu.”

 

“Từ đầu đến cuối, kết cục vốn sẽ không thay đổi. Hắn không yêu tỷ, không phải vì điều gì khác, chỉ vì… tỷ không phải ta.”

 

“Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn tỷ. Nếu không có tỷ, ta đã không được Đại phu nhân thu nhận, cũng không thể biết đến câu chuyện của Trần Nhất đại sư.”

 

“Cho nên, kiếp này ta có được yên ổn và hạnh phúc, đều phải nhờ tỷ đã thành toàn.”

 

Thẩm Uyển Dung phát điên.

 

Nửa đêm, nàng ta trốn khỏi từ đường – nơi đang giam giữ nàng – rồi xông vào viện của Triệu di nương, bóp chặt cổ bà ta.

 

Ta cứ ngỡ rằng trải qua hai kiếp, người nàng ta hận nhất chính là ta.

 

Nào ngờ đến cuối cùng mới nhận ra — người mà nàng thực sự hận, lại là Triệu di nương.

 

Kiếp trước, chính Triệu di nương đã chạy đến viện của Đại phu nhân khoe khoang khi Hầu phủ tới cầu thân với ta.

 

Bà ta nói mình được sủng ái hơn Đại phu nhân, nói nữ nhi của mình cũng giỏi giang hơn hẳn nữ nhi của Đại phu nhân.

 

“Ninh nhi học vũ khúc Lục Yêu do ta dạy, tiểu Hầu gia liền nhất kiến chung tình. Không phải ta khoác lác, nhưng ai học được vũ khúc ấy, người đó sẽ nắm trọn trái tim của nam nhân trong thiên hạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Uyển Dung lúc đó đi theo bên cạnh Đại phu nhân, nghe được lời này liền khắc sâu trong lòng, từ đó sinh ra chấp niệm.

 

Kiếp này, để học được vũ khúc ấy, nàng ta đã chịu đựng đủ mọi lợi dụng và hành hạ từ Triệu di nương suốt bao năm.

 

Nào ngờ, cuối cùng tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường.

 

Thẩm Uyển Dung bóp cổ Triệu di nương, gào lên đến khản giọng.

 

Triệu di nương vùng vẫy trong tuyệt vọng, cũng không chịu yếu thế, gào lên mắng ngược lại:

 

“Đồ vô dụng! Ngươi không có bản lĩnh giành được trái tim nam nhân, giờ lại quay ra trách ta sao?”

 

“Nếu năm đó người ta nuôi là Ninh cô nương, thì nay nàng đã sớm vào cửa hào môn, đưa ta đi hưởng phú quý cùng nàng rồi!”

 

Hai người giằng co, làm đổ ngọn đèn.

 

Ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt rồi nhanh chóng tắt lịm.

 

Căn phòng từng khảm vàng nạm ngọc ngày nào giờ đây hóa thành một đống tro tàn.

 

Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung — đều bỏ mạng trong biển lửa.

 

Chỉ mấy tháng sau, phụ thân đã cho tu sửa lại căn phòng đó.

 

Một di nương mới được đưa vào ở.

 

Nghe nói người ấy hát Côn khúc vô cùng hay, thường khoe khoang ngoài phủ:

 

“Đừng trách lão gia sủng ta, ai mà hát được ‘Mẫu Đơn Đình’ hay như ta, người ấy ắt sẽ chiếm trọn trái tim của nam nhân trong thiên hạ.”

 

Những chuyện bẩn thỉu trong Thẩm phủ, từ nay về sau… chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.

 

Một năm sau, ta và Sở Mộ Viễn chính thức thành thân.

 

Ngày xuất giá, ta khoác lên mình hồng y, bái biệt song thân.

 

Đại phu nhân ngồi ở thượng vị, vào thời khắc này lẽ ra nên nói vài câu khuôn phép, ví như dạy ta phải hầu hạ phu quân, hiếu thuận cha mẹ chồng.

 

Nhưng bà không nói những điều đó.

 

Bà chỉ trầm mặc thật lâu, cuối cùng khẽ cất lời:

 

“Ninh nhi, con nhất định phải hạnh phúc.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đó là thứ mà nửa đời trước của bà… chưa từng có được.

 



 

Tiễn ta đi xong, Đại phu nhân liền đem tờ hưu thư đã chuẩn bị sẵn, đặt lên bàn trước mặt phụ thân ta.

 

Phụ thân ta sững người.

 

Sau cơn kinh ngạc là cơn thịnh nộ, ông gầm lên:

 

“Lục Giáng Vân, nàng điên rồi sao? Lục gia tuyệt đối không cho phép nàng hòa ly!”

 

Đại phu nhân gật đầu:

 

“Đúng vậy, nên ta đã quay về Lục gia một chuyến, chính thức đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi.”

 

Phụ thân ta trợn to mắt.

 

Ông không thể tin được…

 

Một nữ nhân, lại có thể dứt khoát đến vậy — hòa ly với phu quân, đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ.

 

Một nữ nhân như bà, rời khỏi Thẩm phủ rồi, còn có thể sống thế nào giữa chốn nhân gian?

 

Phụ thân ta trầm ngâm hồi lâu, bỗng như chợt ngộ ra điều gì, ông run rẩy chỉ vào đại phu nhân, giọng căm giận:

 

“Ta hiểu rồi… Là vì con gái nàng giờ đã được gả vào phủ Tuyên Bình hầu, nàng cảm thấy có chỗ dựa, nên mới dám làm càn thế này, đúng không?!”