Thầm Yêu, Thành Nguyện

Chương 1



1

 

Giọng điệu anh có chút bất cần đời, đôi lông mày và ánh mắt ánh lên vẻ rực rỡ, gần như thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái ở trong phòng.

 

"Thầy ơi, ban ngày ban mặt không được đổ oan cho người tốt đâu ạ, em nào có tìm người học hộ, hơn nữa nhìn cô em này là biết học sinh ba tốt rồi."

 

Lại là cái giọng điệu có chút hư hỏng ấy, nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ.

 

Vị giáo sư già lật lại danh sách điểm danh, cuối cùng cũng tìm thấy tên tôi.

 

Thầy nhận ra sơ suất của mình nên xin lỗi tôi, còn liên tục cảm thán sao trong lớp lại có hai cái tên giống nhau đến thế.

 

Trần Cảnh Dữ đi về phía tôi, tôi bỗng cảm thấy như hơi thở của mình cũng bắt đầu ngưng trệ.

 

Tim tôi đập thình thịch như đ.á.n.h trống.

 

Trần Cảnh Dữ cứ thế ngồi xuống bên cạnh tôi: "Chắc là tám trăm năm trước là người cùng một nhà đấy."

 

Hơi thở của anh quá gần tôi, vì câu nói đó mà tôi suýt chút nữa làm đổ cái cốc nước bên cạnh.

 

Anh đỡ lấy cốc nước giúp tôi, hỏi: “Em gái, em hoảng cái gì vậy?"

 

2

 

Có lẽ giáo sư thấy mặt tôi đỏ bừng suốt cả buổi, tưởng là tại mình, nên sau khi tan học đã gọi tôi và Trần Cảnh Dữ lại.

 

Bảo là bỏ tiền túi mời tôi và Trần Cảnh Dữ uống nước.

 

"Anh trai dẫn em gái đi nhé."

 

Thầy giáo dạy Tư tưởng đạo đức thế mà lại móc tiền ra thật.

 

"Không cần đâu thầy ơi, thật sự không cần đâu ạ."

 

Tôi theo phản xạ từ chối.

 

Trần Cảnh Dữ cứ đứng đó nhìn tôi và giáo sư cứ đùn đẩy nhau.

 

Cuối cùng giáo sư cũng không thuyết phục được tôi, lặng lẽ quay về bục giảng.

 

"Nhóc con này, Tết chắc vẫn còn được nhận lì xì đấy nhỉ?"

 

"Dạ?" Tôi ngơ ngác, rồi bỗng sực tỉnh.

 

Có điều, lúc nãy thầy bảo mời cả tôi và Trần Cảnh Dữ uống nước, hình như tôi chẳng hỏi ý kiến anh mà đã trực tiếp từ chối luôn rồi.

 

Tôi c.ắ.n môi: "Trần Cảnh Dữ, hay là để tôi mời anh uống nước nhé."

 

"Được thôi."

 

Anh cười, đôi mắt màu hổ phách ấy trông như hồ nước trên cao nguyên, ráng chiều rực rỡ.

 

Tôi thu dọn cặp sách, Trần Cảnh Dữ hỏi tôi lát nữa còn tiết nào không, dù sao chúng tôi cũng khác lớp.

 

"Tôi còn một tiết nữa, nhưng thời gian uống nước thì vẫn có."

 

Dưới tòa giảng đường có một tiệm tạp hóa nhỏ, Trần Cảnh Dữ cầm một vỉ sữa AD canxi.

 

Có lẽ do ánh mắt tôi nhìn anh quá lộ liễu, anh  quay đầu nhìn tôi: "Em cũng muốn cái này à?"

 

Tôi đành gật gật đầu.

 

Thế là anh lại lấy thêm một vỉ từ trong tủ lạnh ra, nhét vào tay tôi.

 

Lúc trả tiền, Trần Cảnh Dữ ngăn tôi lại: "Chẳng lẽ anh trai lại để em trả tiền thật à?"

 

3

 

Trần Cảnh Dữ quá nổi tiếng ở đại học V chúng tôi, kéo theo cả tôi - "em gái" này cũng nổi tiếng theo.

 

Anh vốn dĩ rất được yêu mến, bên cạnh lúc nào cũng có một đám con trai đi cùng.

 

Có khi mấy lớp chúng tôi trùng giờ học thể dục, mấy cậu bạn chơi thân với Trần Cảnh Dữ cũng hùa theo gọi tôi là em gái.

 

Thỉnh thoảng Trần Cảnh Dữ nghe thấy, sẽ cười mắng một câu: "Nhận vơ họ hàng gì đấy?"

 

"Mọi người đều là anh em, em gái của anh Dữ chẳng phải cũng là em gái của bọn này sao?"

 

Trần Cảnh Dữ mặc kệ họ, đi tới đưa cho tôi một chai nước.

 

Anh tùy ý chỉ tay vào mấy người kia: "Nhìn cho kỹ nhé, sau này cứ bảo mấy đứa đó mua nước cho em."

 

Tôi cũng đành phải cười hùa theo.

 

Về sau, chuyện tôi là em gái Trần Cảnh Dữ bị đồn đại ngày càng xa rời thực tế, tên tôi từ "Trình Kình Ngữ" trực tiếp biến thành "Trần Cảnh Ngữ".

 

"Cá Voi ơi, ghen tị với cậu thật đấy, mới vào trường đã thành em gái của nam thần trường rồi. Ngày nào cũng được ngắm nhan sắc ở cự ly gần, nghĩ thôi cũng đã thấy vui." Bạn cùng phòng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi cười cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót lạ lùng.

 

Trần Cảnh Dữ quen tôi ba ngày, cả thế giới đều biết; tôi thích anh ba năm, chỉ mình tôi hay.

 

4

 

Đúng vậy, tôi thích Trần Cảnh Dữ, bắt đầu từ hồi cấp ba.

 

Ngay cả việc vào ngôi trường này, cũng là vì Trần Cảnh Dữ.

 

Hồi cấp hai thành tích của tôi không tốt, lên cấp ba, Trần Cảnh Dữ gần như là trụ cột tinh thần của tôi.

 

Để có thể học cùng trường đại học với anh, chuyện ngủ ba tiếng mỗi ngày hồi lớp 12 là  bình thường, tôi gần như làm hết phần lớn các đề thi thật, đề mô phỏng có thể mua được trên thị trường, đến cuối cùng chồng sách bài tập đã làm xong còn cao hơn cả người tôi.

 

Có những lúc không gượng nổi nữa, tôi lại điên cuồng viết tên anh lên vở bài tập, nét bút hằn sâu, cứ như thể ngòi bút xuyên qua trang giấy là có thể rọi chút ánh sáng vào thế giới tăm tối của tôi.

 

Bởi vì khoảng cách giữa tôi và anh  quá xa.

 

Không một ai biết tôi thích Trần Cảnh Dữ.

 

Tôi giấu rất kỹ.

 

5

 

Ngày tôi thích Trần Cảnh Dữ không giống cảnh nam nữ chính gặp nhau trong truyện tranh thiếu nữ, chẳng có nắng vàng rực rỡ, ngược lại mây đen bao trùm cả thành phố.

 

Cấp hai tôi học ở một thị trấn nhỏ quê nhà, lên cấp ba, chuyện làm ăn của bố khấm khá hơn nên đón tôi lên thành phố.

 

Ông phải trả một phí giá cao mới đưa tôi vào được trường Nhất Trung.

 

Vì nhà gần nên tôi đi học bán trú.

 

Mỗi ngày đều phải bắt tuyến xe buýt 412 để đến trường.

 

Đó là ngày đầu tiên tôi đi xe buýt 412, vì trạm lên xe nằm ở những chặng đầu nên tôi có một chỗ ngồi.

 

Hành khách tuyến này rất đông, lại đúng vào giờ đi chợ nên trên xe bắt đầu chen chúc.

 

Một bà cô đi chợ về, xách theo hai cây xà lách và một con cá, cũng chẳng biết là vô tình hay cố ý, con cá đã làm thịt dù cách một lớp túi nilon nhưng nước tanh tưởi vẫn thấm ướt quần đồng phục của tôi.

 

Tôi co chân nép sát vào ghế, nhưng bà cô kia cứ liên tục lấn về phía tôi.

 

Tôi lờ mờ hiểu ra, bà ta cố ý.

 

Tôi đấu tranh tư tưởng mãi trong lòng mới dám mở miệng: "Bác ơi, cá của bác quệt vào người cháu rồi ạ."

 

Nhưng lời nhắc nhở của tôi không những chẳng khiến bà ta dừng lại, ngược lại bà ta còn bắt đầu nói kiểu giễu cợt, bảo tôi không có lễ phép, không biết nhường ghế cho bà ta.

 

Bà ta hùng hổ dọa người, mọi người xung quanh đều nhìn về phía tôi, nhưng ai cũng mang tâm lý "việc không liên quan đến mình thì mặc kệ".

 

Tôi thật kém cỏi, thế mà hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.

 

Cặp sách của tôi rất nặng, hơn nữa tôi còn hơi say xe.

 

"Dựa vào đâu mà phải nhường ghế cho bà?"

 

"Muốn thoải mái thì tự đi mà bắt taxi."

 

"Lúc tranh mua trứng giảm giá có thấy bà yếu đuối thế này đâu."

 

Trần Cảnh Dữ xuất hiện như thế đấy, khi đó tóc anh cắt rất ngắn, trông cực kỳ hung dữ.

 

Bà cô kia chắc cũng hơi sợ anh, nhưng vẫn lải nhải mắng thêm vài câu.

 

Trần Cảnh Dữ lẳng lặng đi tới bên cạnh tôi, một tay gác lên lưng ghế của tôi, tay cầm cốc cháo yến mạch nghiêng nhẹ: "Ái chà, em bị say xe à?"

 

"Bác gái, không tránh xa một chút, cẩn thận cô bé nôn đầy người bác đấy nhé."

 

Đầu óc tôi hơi choáng váng, thấy Trần Cảnh Dữ đang nháy mắt với mình, tôi lập tức hiểu ý, liền giả vờ nôn khan hai tiếng.

 

Bà cô kia nhìn thấy, mặt mày xanh mét ngay lập tức, nhảy phắt ra xa hai mét.

 

Sau khi xuống xe, Trần Cảnh Dữ cười ha hả bảo: "Biết thế anh đổ luôn nửa cốc lên người bà ta cho rồi."

 

"Em là người nơi khác đến à? Vừa nãy nghe em nói chuyện, hình như không phải người bản địa."

 

Tôi đỏ mặt gật đầu, tưởng là mình nói giọng địa phương.

 

Kết quả anh nói: "Giọng điệu mềm mại quá, nghe như người miền sông nước Giang Nam ấy."

 

"Thành phố này rất tốt, đừng vì một hai người mà thay đổi cái nhìn về cả thành phố nhé."

 

"Đa số đều là người tốt giống như anh đây này."

 

Vì một người, hình như tôi đã trót yêu cả một thành phố.