Thầm Yêu, Thành Nguyện

Chương 2



6

 

Tôi quen với việc giữ chỗ cho Trần Cảnh Dữ trong tiết Tư tưởng đạo đức, các tiết học ngày thứ Hai tôi luôn rất tích cực, tích cực đến mức bạn cùng phòng cũng nhận ra có chút gì đó.

 

“Cá Voi, không phải cậu thích Trần Cảnh Dữ đấy chứ?" Bạn cùng phòng ngồi trên giường, nhìn tôi đang bận rộn chọn quần áo trước gương.

 

Ngay lập tức, tai tôi bắt đầu đỏ bừng lên, dù sao chuyện thích Trần Cảnh Dữ cũng là bí mật tôi chôn giấu trong lòng bao năm nay, đã quen để nó ngủ yên ở nơi tăm tối không thấy ánh mặt trời.

 

"Anh là anh trai mà." Tôi lí nhí mấp máy môi biện minh cho bản thân một câu.

 

Nhưng bạn cùng phòng lại như nhìn thấu tất cả: "Có phải cùng một mẹ sinh ra đâu, Cá Voi nhỏ, cậu lấy đâu ra cảm giác tội lỗi thế hả?"

 

"Tớ..."

 

Bị người ta đoán trúng tâm tư của mình, tôi như trốn chạy, đeo cặp sách chạy đi học.

 

Theo thói quen, lúc đi nhà ăn mua bữa sáng tôi cũng mua cho Trần Cảnh Dữ một phần.

 

Anh thích uống sữa đậu nành xay tại chỗ và bánh bao thịt kho ở nhà ăn số 1, dáng người anh cao lớn, ăn cũng khỏe, một bữa có thể ăn hết bốn cái bánh bao.

 

Trần Cảnh Dữ thường thường đến lớp sát giờ học, nhưng sau này vì tôi mang bữa sáng cho anh, anh sẽ đến sớm năm phút.

 

Khi tôi đến cửa giảng đường, Trần Cảnh Dữ và một nam sinh khác cũng vừa hay tới nơi.

 

Bạn nam kia tôi từng gặp, là bạn cùng phòng của Trần Cảnh Dữ.

 

Trần Cảnh Dữ tự nhiên đón lấy bữa sáng của tôi, khiến cậu bạn bên cạnh ồn ào trêu chọc.

 

"Trần Cảnh Dữ, mày nói xem sao số mày tốt thế hả, tự dưng nhặt được cô em gái thế này."

 

"Sao? Ghen tị à?" Trần Cảnh Dữ cười lên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào vành tai anh, sáng chói mắt người nhìn.

 

"Ghen tị cũng chẳng được."

 

Bạn nam kia không học cùng lớp với chúng tôi, nói xong liền rời đi.

 

Tôi và Trần Cảnh Dữ đứng cạnh nhau ngoài hành lang ăn bánh bao.

 

Thầy giáo Tư tưởng đạo đức cũng đến, thấy hai đứa chúng tôi liền mở miệng trêu: "Trần Cảnh Dữ, cái tên lười biếng này được ăn bánh bao, toàn là nhờ vào công sức của em gái đấy nhỉ."

 

"Chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao ạ?"

 

Nhờ duyên cớ từ tiết học đầu tiên, thầy giáo trở nên thân thiết với hai đứa tôi hơn nhiều.

 

Tôi cười chào thầy.

 

Thật ra tôi rất biết ơn thầy, nếu không có sự hiểu lầm trong tiết Tư tưởng ấy, có lẽ đến tận bây giờ Trần Cảnh Dữ cũng không biết đến sự tồn tại của một người như tôi.

 

Thầy giáo đi vào lớp, cuối cùng còn đặc biệt dặn dò chúng tôi ăn xong thì mau vào .

 

Tôi ngoan ngoãn vâng một tiếng.

 

Khi c.ắ.n miếng bánh bao cuối cùng, Trần Cảnh Dữ bỗng khựng lại, rồi ngước mắt nhìn tôi: "Hôm nay em chạy đi hai nhà ăn à?"

 

Tôi sững sờ, sáng nay bị bạn cùng phòng làm gián đoạn nên trễ một chút, lúc tôi đến nhà ăn số 1 thì bánh bao thịt kho chỉ còn lại ba cái. Tôi cứ nhớ mãi sức ăn của Trần Cảnh Dữ là bốn cái bánh bao, nên lại chạy sang nhà ăn số 2 mua thêm một cái. Chỉ là không ngờ, đến bánh bao của nhà ăn nào anh cũng phân biệt được.

 

Tôi ngậm bánh bao, suy nghĩ xem nên trả lời anh thế nào.

 

Nhưng tay kia của anh bất chợt túm lấy gáy tôi, động tác rất nhẹ, cứ như đang túm một con mèo nhỏ.

 

"Anh trai mình cả mà, em căng thẳng cái gì?"

 

"Đâu có đâu..."

 

Vừa hay chuông báo vào học vang lên, anh ăn nốt miếng cuối cùng, đẩy vai tôi đi vào trong lớp.

 

Ngồi vào chỗ, anh bất ngờ quay đầu sang nhìn tôi.

 

"Lần sau không cần chiều theo ý  anh đâu, anh ăn cái gì cũng được."

 

Hóa ra anh biết tất cả.

 

Tôi lí nhí khẽ "vâng" một tiếng.

 

7

 

Trần Cảnh Dữ tham gia đội bóng chuyền của trường.

 

Cuối tuần họ có lịch tập luyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi thường xuyên đến xem anh chơi bóng.

 

Trần Cảnh Dữ rất được mọi người yêu mến, đến các thành viên trong đội của anh cũng đặc biệt quan tâm chăm sóc tôi.

 

Đội bóng chuyền chia thành đội nữ và đội nam.

 

Buổi tập của đội nữ và đội nam thỉnh thoảng sẽ trùng nhau.

 

Tập luyện không phải là thi đấu, sân bóng chuyền ở nhà thi đấu chỉ có mình tôi, tôi cầm quyển sổ phác họa ngồi vẽ, tuy chỉ là những đường nét, nhưng ai nhìn vào cũng biết rõ nhân vật chính là ai.

 

Tôi luôn có thói quen đặt tiêu điểm vào người anh.

 

Đội trưởng đội bóng chuyền ôm một thùng nước đi phát, còn đưa cho tôi một chai.

 

"Em cảm ơn đàn anh."

 

"Khách sáo làm gì."

 

Sau khi đội trưởng đi khỏi, mấy người bên đội nữ đi tới, đi đầu là đội trưởng đội nữ đang cầm khăn lau mồ hôi, bên cạnh là Khương Nam - em họ của cô ấy.

 

"Đàn anh Tăng này cũng thật là. Nước trong đội bóng chuyền đều là chi phí công quỹ, nếu ai đến theo đuổi trai cũng phát cho một chai, thì chẳng phải đội sẽ phá sản à."

 

Khương Nam nói, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.

 

Tôi cầm chai nước, nhất thời có chút lúng túng ngượng ngùng.

 

Bình thường tôi đều tự mang nước theo, chỉ là hôm nay quên mất.

 

"Vậy lát nữa em sẽ mua một chai trả lại ạ." Tôi khẽ nói, vốn dĩ tôi cũng không giỏi tranh luận với người khác.

 

Trần Cảnh Dữ vẫn còn ở trên sân, Tăng Nhiên nghe thấy liền giải vây cho tôi: "Một chai nước thôi mà, hơn nữa Cá Voi nhỏ cũng đâu phải người ngoài."

 

Khương Nam lườm lại, nói vọng về phía tôi một câu châm biếm:

 

"Anh trai em gái cái gì chứ, chẳng phải là có ý đồ cả sao."

 

Mọi người trong đội gần như đều nghĩ tôi là em gái ruột của Trần Cảnh Dữ, nhưng Khương Nam này lại biết tôi không phải, xem ra cô ấy đến là vì Trần Cảnh Dữ.

 

"Chuyện gì thế?" Trần Cảnh Dữ đi tới hỏi, lúc ngửa đầu uống nước yết hầu trượt lên xuống rõ rệt, ánh mắt lại liếc nhìn về phía tôi.

 

Tôi nhìn Trần Cảnh Dữ, đột nhiên cảm thấy yên tâm , cô nàng Khương Nam này nói cũng không sai, tôi chính là có mưu đồ với Trần Cảnh Dữ.

 

Trần Cảnh Dữ đặt chai nước xuống, một tay khoác lên vai tôi: "Sao thế? Em đâu phải không có ai chống lưng, sợ cái gì."

 

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, rồi nói: "Chị ấy bảo em uống nước của đội."

 

Trần Cảnh Dữ nhíu mày, nhìn về phía Khương Nam, ánh mắt trở nên u tối, rồi lại nhìn sang Tăng Nhiên: "Sau này nước trong đội do tôi lo, phần của Cá Voi , tôi sẽ trả."

 

Sắc mặt Khương Nam trở nên trắng bệch, cô ta c.ắ.n chặt môi.

 

Trần Cảnh Dữ kéo tôi đi ra ngoài, ngón tay siết lấy cổ tay tôi, cảm giác ấm nóng rõ rệt, nhịp tim tôi cũng theo nhiệt độ ấy mà tăng lên.

 

8

 

Trần Cảnh Dữ bảo tôi đứng đợi tại chỗ một lát, anh để quên đồ ở trong  nhà thi đấu.

 

Tôi đợi khoảng mười phút, thấy anh vẫn chưa quay lại nên đi tìm.

 

Vừa đến sân bóng chuyền, đã nghe thấy giọng nói cay nghiệt và lạnh lùng của Trần Cảnh Dữ: "Cỡ như cô mà cũng có tự tin nói xấu sau lưng người khác à, tự soi gương xem mình trông thế nào trước khi mở miệng đi."

 

"Còn về Trình Kình Ngữ thế nào, đó cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy, chưa đến lượt cô ý kiến."

 

"Lo quản tốt bản thân mình đi."

 

Trong sân gần như không nghe thấy âm thanh nào khác, Khương Nam bị Trần Cảnh Dữ mắng xối xả như vậy, liền khóc nức nở.

 

Đội trưởng đội nữ  lên tiếng: "Trần Cảnh Dữ, nói chuyện đừng khó nghe như vậy, so đo với con gái làm gì."

 

"Hơn nữa, con bé chẳng qua là thích cậu thôi mà..." Đội trưởng nữ tưởng rằng con trai đều thích nhìn con gái vì mình mà tranh giành tình cảm, cô ấy nghĩ nói vậy thì cơn giận của Trần Cảnh Dữ sẽ tan đi ít nhiều.

 

Nhưng nào ngờ, Trần Cảnh Dữ lạnh lùng nói thẳng: "Liên quan gì đến tôi?"

 

Mãi sau này tôi mới nghe nói, nguyên nhân sự việc là do Khương Nam giận quá mất khôn, bèn đi nói xấu tôi với mấy người đội nữ, ai ngờ bị Trần Cảnh Dữ quay lại lấy đồ nghe thấy hết.

 

Trần Cảnh Dữ nổi giận ngay tại trận.

 

Trần Cảnh Dữ xưa nay tính tình vẫn tốt, Tăng Nhiên còn bảo, đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy Trần Cảnh Dữ nổi giận lớn đến vậy.