Lần đó tôi thấy nhân viên trong trường dán cái tấm mới lên, rồi vứt cái cũ vào thùng rác.
Lúc ấy trường đã tan học, đúng giờ cơm nên trong trường chẳng có mấy ai, tôi cứ thế lén lén lút lút nhặt tấm bạt đó về. Vì nó quá to, tôi tìm một góc khuất, cắt lấy phần ảnh thẻ của Trần Cảnh Dữ.
Phần bạt còn lại tôi ném trả vào thùng rác.
Mang về nhà rồi lại sợ lúc Trình Trạc lục đồ của tôi sẽ tìm thấy ảnh Trần Cảnh Dữ, nên tôi lại mang nó về thị trấn Đông Miên.
Thế nên tấm ảnh cắt từ bạt hộp đèn này cứ nằm mãi trong phòng tôi như vậy.
Lúc tôi đặt nó xuống đó, có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày nó xuất hiện ngay trước mặt chính chủ.
Trần Cảnh Dữ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười: "Cá Voi nhỏ, không định giải thích một chút sao?"
Tôi há miệng định nói, tai đỏ lựng, mà lại chẳng biết nên giải thích thế nào.
Trong suốt ba năm yêu thầm đằng đẵng, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị anh phát hiện.
Nhưng anh của hiện tại lại tràn đầy khích lệ, cho tôi dũng khí để bày tỏ.
Tôi hít sâu một hơi, tim đập thình thịch như đ.á.n.h trống, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh: "Em thừa nhận, từ rất lâu trước đây, em đã có ý đồ với anh rồi."
Anh bất ngờ chạm nhẹ vào tai tôi, rồi khẽ nói: "Cảm ơn em đã thích anh."
"Cho anh một cơ hội nhé, từ giờ trở đi, đổi lại là anh thích em."
Tôi ngẩng phắt lên nhìn anh, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, tôi lâng lâng choáng váng, còn Trần Cảnh Dữ đã ôm tôi vào lòng.
Tôi vòng tay ôm lại anh, hình như tôi phát hiện ra bí mật của anh rồi, hóa ra tim anh cũng đập nhanh giống hệt tôi.
29
Trần Cảnh Dữ và tôi ở lại thị trấn Đông Miên vài ngày, sau đó chúng tôi quay lại thành phố.
Tôi vẫn không về nhà mà thuê phòng trọ ở ngoài, thỉnh thoảng bố sẽ ghé qua thăm tôi.
Tôi tự tìm việc làm thêm, tôi và mẹ không ai chịu cúi đầu, chẳng ai biết chiến tranh lạnh lần này sẽ kéo dài bao lâu.
Nhưng tôi đã có người kiên định đứng bên cạnh mình, anh sẽ kiên nhẫn lắng nghe nhu cầu của tôi, sẽ tôn trọng mọi quyết định tôi đưa ra.
Hóa ra được yêu thương, thực sự sẽ khiến bản thân có thêm nhiều dũng khí và tự tin đến thế.
Trần Cảnh Dữ đưa tôi đi gặp những người bạn cũ hồi trường Nhất Trung của anh.
Chúng tôi chơi ở quán karaoke, Trần Cảnh Dữ uống say, tìm một phòng bao trống để nghỉ ngơi.
Anh gục xuống bàn trà, gối đầu lên một cánh tay, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, tôi ngắm nhìn góc nghiêng của anh, đến giờ vẫn cảm thấy có chút không chân thực, tôi lén ghé sát lại, hôn trộm lên môi anh một cái.
Ai ngờ giây tiếp theo, anh đột ngột mở mắt, đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói lại như mang theo bùa mê: "Thêm một cái nữa được không?"
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn gật đầu.
Ngay sau đó, Trần Cảnh Dữ cúi người xuống, giữ chặt lấy gáy tôi, hơi thở quấn quýt, giữa môi và môi hòa quyện nhiệt độ đầy ám muội.
"Trần Cảnh Dữ, em thật sự rất thích anh."
Tôi rúc vào hõm cổ anh, cuối cùng cũng có thể chính miệng, thẳng thắn và rõ ràng bày tỏ sự yêu thích của mình với anh. Từ nay về sau, sự u tối và khó khăn của những ngày yêu thầm sẽ không còn tồn tại với tôi nữa.
"Cá Voi nhỏ, có lẽ anh không thể cảm nhận hết ba năm đó của em, nhưng anh có thể đảm bảo rằng mỗi năm tháng sau này, phần 'anh thích em' sẽ luôn nhiều hơn phần 'em thích anh'."
29
Trần Cảnh Dữ và tôi ở lại thị trấn Đông Miên vài ngày, sau đó chúng tôi quay lại thành phố.
Tôi vẫn không về nhà mà thuê phòng trọ ở ngoài, thỉnh thoảng bố sẽ ghé qua thăm tôi.
Tôi tự tìm việc làm thêm, tôi và mẹ không ai chịu cúi đầu, chẳng ai biết chiến tranh lạnh lần này sẽ kéo dài bao lâu.
Nhưng tôi đã có người kiên định đứng bên cạnh mình, anh sẽ kiên nhẫn lắng nghe nhu cầu của tôi, sẽ tôn trọng mọi quyết định tôi đưa ra.
Hóa ra được yêu thương thực sự sẽ khiến bản thân có thêm nhiều dũng khí và tự tin đến thế.
Trần Cảnh Dữ đưa tôi đi gặp những người bạn cũ hồi trường Nhất Trung của anh.
Chúng tôi chơi ở quán karaoke, Trần Cảnh Dữ uống say, tìm một phòng bao trống để nghỉ ngơi.
Anh gục xuống bàn trà, gối đầu lên một cánh tay, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, tôi ngắm nhìn góc nghiêng của anh, đến giờ vẫn cảm thấy có chút không chân thực, tôi lén ghé sát lại, hôn trộm lên môi anh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai ngờ giây tiếp theo, anh đột ngột mở mắt, đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói lại như mang theo bùa mê: "Thêm một cái nữa được không?"
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn gật đầu.
Ngay sau đó, Trần Cảnh Dữ cúi người xuống, giữ chặt lấy gáy tôi, hơi thở quấn quýt, giữa môi và môi hòa quyện nhiệt độ đầy ám muội.
"Trần Cảnh Dữ, em thật sự rất thích anh."
Tôi rúc vào hõm cổ anh, cuối cùng cũng có thể chính miệng, thẳng thắn và rõ ràng bày tỏ sự yêu thích của mình với anh. Từ nay về sau, sự u tối và khó khăn của những ngày yêu thầm sẽ không còn tồn tại với tôi nữa.
"Cá Voi nhỏ, có lẽ anh không thể cảm nhận hết ba năm đó của em, nhưng anh có thể đảm bảo rằng mỗi năm tháng sau này, phần 'anh thích em' sẽ luôn nhiều hơn phần 'em thích anh'."
Ngoại truyện: Góc nhìn của Trần Cảnh Dữ
Sau này tôi mới phát hiện ra, cái tên "Trình Kình Ngữ", lần đầu tiên tôi biết đến thực ra là từ miệng giáo viên chủ nhiệm của em ấy.
Sau khi thi đại học xong, tôi quay lại trường Nhất Trung để lấy hồ sơ của mình.
Khi đó giáo viên chủ nhiệm các lớp 12 đều ở đó, tôi nghe họ nói lớp Văn có em Trần gì đó Ngữ là hắc mã lớn nhất năm nay, đỗ vào đại học V.
Vì cùng trường đại học nên tôi có chút ấn tượng về chuyện này.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, ngay tiết học đầu tiên ở đại học, tôi đã gặp được "Chengjingyu" này.
Tôi cứ ngỡ đó là duyên phận tự nhiên giữa người với người, nhưng sau này tôi mới biết, em ấy đã phải nỗ lực bao nhiêu mới giành được chút duyên phận này cho chúng tôi.
Em ấy có vẻ rất hay đỏ mặt, đôi lúc trông thực sự giống một loài động vật nhỏ nhút nhát.
Khiến tôi luôn không nhịn được mà muốn trêu chọc em ấy.
Tôi cũng không dám tưởng tượng, cô gái nhỏ bé thế kia, làm sao có thể lặng lẽ thích tôi suốt ba năm trời mà không cần bất kỳ sự hồi đáp nào.
Sau này tôi tìm thấy tấm ảnh kia trong phòng em ấy, thật ra tôi có ấn tượng về chuyện đó. Em ấy cắt ảnh tôi đi rồi bỏ ảnh những người khác lại.
Lúc ấy có một cậu bạn cũng được lên bảng vàng giống tôi, nghe nói ảnh mình bị nhặt đi liền chạy tới khoe khoang với mọi người, nhưng khoe chưa được bao lâu thì tấm bạt đó lại quay về thùng rác.
Cậu ta quay về bảo chỉ mất mỗi ảnh của tôi.
Thời điểm đó Vu Tâm còn đang giả làm bạn gái tôi, con bé chắn giúp tôi không ít vận đào hoa, giúp tôi sống những ngày tháng ở Nhất Trung đủ yên tĩnh.
Nên tôi cũng chẳng để tâm lắm.
Còn cả lần tập quân sự hồi cấp ba, tôi nhìn tuýp t.h.u.ố.c mỡ trên bàn, cũng nhận ra có người dưới gầm bàn. Thật ra chỉ cần tôi cúi xuống nhìn một cái, là có thể quen biết em ấy sớm hơn một khoảng thời gian dài.
Nhưng tôi của lúc đó lại cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng và sợ hãi của em ấy, nên tôi chọn cách rời đi.
Trình Kình Ngữ nói, năm lớp 10 có xếp hạng toàn khối, nhưng lúc đó thành tích của em ấy khá thấp nên tôi mới không phát hiện ra. Sau này vì tôi học Ban Tự nhiên, em ấy học Ban Xã hội, hai ban ở hai tòa nhà khác nhau, bảng điểm dán cũng ở những bảng tin khác nhau.
Vì sự sai lệch đó mà tôi lại chẳng hề phát hiện ra cái đuôi nhỏ này của mình.
Tôi may mắn biết bao nhiêu, khi có được tình cảm của em ấy.
Bạn cùng phòng bảo tôi không đàng hoàng, lấy danh nghĩa "anh trai" để "lâu đài gần nước hứng trăng trước", ban đầu tôi còn khịt mũi coi thường, không ngờ sau này bị "nghiệp quật" nhanh đến vậy.
Nhìn thấy các chàng trai khác xin WeChat của em ấy, tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu, hận không thể đuổi hết đám con trai vây quanh em ấy đi, trừ tôi ra.
Lúc đầu tôi cũng tự an ủi mình, chắc là do tôi nhập vai "anh trai" quá sâu thôi, nhưng tôi không tài nào thuyết phục nổi bản thân, cũng không lừa được chính mình. Đối với em ấy, tôi từ lâu đã không còn là "anh trai" đơn thuần nữa, tôi muốn làm "bạn trai".
Thế nên tôi mới đề nghị em ấy giả làm bạn gái, hóa ra ai khi yêu cũng không thể thoát tục, tôi cũng trở nên đầy toan tính.
Tôi lại quay về trường Nhất Trung, nhìn những nơi chốn quen thuộc, tôi bắt đầu từ từ hình dung ra hình ảnh Trình Kình Ngữ mặc bộ đồng phục rộng thùng thình của trường năm ấy.
Tôi cũng dần nhớ lại nhiều chuyện. Cô gái tìm thẻ cơm cho tôi trên sân vận động, cô gái treo thẻ cầu nguyện viết tên tôi lên cây, cô gái viết thiệp chúc mừng cho tôi... hình như tất cả đều là em.
Hóa ra tôi không có nhiều người theo đuổi đến thế, mà là tình cảm của em ấy quá sâu đậm, một phần tình cảm của em ấy lại bị tôi ngỡ là tình cảm của rất nhiều người gộp lại.
Cái bóng mờ ảo cuối cùng cũng hóa thành thực thể, tôi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ngây ngô pha lẫn chút rụt rè của Trình Kình Ngữ.
Đó là Trình Kình Ngữ năm mười lăm mười sáu tuổi, đó là Trình Kình Ngữ đem lòng thích tôi.
Lần gặp Trình Kình Ngữ trên xe buýt đó hoàn toàn là do đêm trước tôi ngủ lại nhà cô, chứ bình thường tôi toàn tự đạp xe đi học.
Đôi khi cuộc đời thật kỳ diệu, tất cả nguyên nhân và quá trình đều xâu chuỗi thành một đường thẳng, rồi hiệu ứng cánh bướm mang lại những kết quả không ngờ tới.
Tôi đứng ở bến xe đợi tuyến buýt 412, hôm nay nắng vàng rực rỡ, gió nhẹ mơn man, khung cảnh này thật thích hợp để ghi lại một đoạn ký ức thanh xuân.
Nếu thời gian có thể quay lại ngày hôm đó ba năm trước, tôi nhất định sẽ nói với Trình Kình Ngữ mười lăm tuổi rằng: Đừng sợ, bạn trai tương lai của em sẽ đến cứu em ngay đây.
(Hoàn toàn văn)