Thầm Yêu, Thành Nguyện

Chương 8



Trần Cảnh Dữ nhìn tôi dò xét, tôi sụt sịt mũi, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh.

 

"Em đoán." Tôi chỉ có thể bịa đại.

 

May mà Trần Cảnh Dữ cũng không so đo vấn đề này, mà kiên nhẫn hỏi lại tôi xem đã xảy ra chuyện gì.

 

Tôi kể vắn tắt lại những chuyện xảy ra hôm nay cho anh nghe, cuối cùng mới nói: "Em vẫn nên đi tìm khách sạn trước đã."

 

"Đừng ở khách sạn nữa, về nhà anh đi."

 

"Không, không được..." Mặt tôi hơi đỏ lên, tuy chuyện Vu Tâm là hiểu lầm, nhưng mạo muội đến nhà anh vẫn không hay lắm.

 

Trần Cảnh Dữ vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi cũng cố gắng lờ đi cảm giác từ bàn tay đang bị anh nắm lấy, thậm chí không dám cử động, cứ giữ nguyên tư thế cứng ngắc ấy.

 

"Bố mẹ anh không có nhà, chỉ có mình anh ở thôi. Không có gì bất tiện cả." Trần Cảnh Dữ nghiêm túc nhìn tôi, "Hơn nữa để em ở khách sạn một mình, sao anh yên tâm được?"

 

"Đi thôi, Cá Voi nhỏ, em cũng không muốn anh lo lắng đến c.h.ế.t đâu nhỉ?" Trần Cảnh Dữ lúc này thật sự rất dịu dàng, từng lời nói như rót mật vào tai tôi đầy vẻ mê hoặc.

 

27

 

Đến nhà Trần Cảnh Dữ, quả nhiên như anh nói, trong nhà chỉ có một mình anh.

 

Trần Cảnh Dữ đặt chút cháo trắng và rau xào, bảo tôi ăn trước.

 

Sau đó lại mang khăn nóng đến cho tôi chườm mắt.

 

"Ngủ một giấc đi, ngủ dậy rồi thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."

 

Tôi ở lại trong phòng cho khách nhà Trần Cảnh Dữ, khóc lâu như vậy, cảm xúc lại lên xuống thất thường, tôi thực sự mệt lả, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

 

Nửa đêm tôi mơ màng tỉnh dậy một lần, trên tủ đầu giường bên cạnh đặt quả cầu pha lê hoàn hảo không tì vết, tim tôi bỗng thắt lại, đinh ninh rằng mình chắc chắn đang nằm mơ.

 

Ngủ lại một giấc là ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

 

Ý thức của tôi từ từ quay lại, dần trở nên tỉnh táo, thế nhưng trên tủ đầu giường bên cạnh quả thực đang đặt quả cầu pha lê kia.

 

Là quả cầu cũ, bởi vì dưới đế có khắc ba chữ cái tiếng Anh "CJY", là tôi (Cheng Jing Yu), cũng là anh (Chen Jing Yu).

 

Sau khi tôi ngủ, Trần Cảnh Dữ đã tìm người sửa lại quả cầu pha lê ngay trong đêm, từng món đồ trang trí bên trong được gắn lại cẩn thận, lớp kính bên ngoài được thay mới.

 

Dưới quả cầu pha lê còn đè một tờ giấy, nét chữ trên đó mạnh mẽ dứt khoát: "Bất kể là quả cầu pha lê hay tuổi thơ vụn vỡ, sau này đều để anh hàn gắn lại."

 

Tôi cầm tờ giấy, nước mắt bỗng trào ra.

 

Hóa ra, không phải ông trời không thương xót tôi, mà là những điều tốt đẹp nhất đều được để dành ở phía sau, và người tốt nhất đã ở ngay bên cạnh tôi rồi.

 

Tôi xỏ đôi dép bông Trần Cảnh Dữ chuẩn bị, chạy bịch bịch xuống lầu.

 

Nhưng vừa xuống đến nơi, cả người tôi run lên, nhìn cảnh tượng trong phòng khách mà hóa đá.

 

Là một đôi vợ chồng trung niên, rõ ràng là bố mẹ Trần Cảnh Dữ đã về, trên ghế sofa và bàn còn để hành lý của họ, nhìn là biết vừa mới về đến nhà.

 

Mà bố mẹ họ Trần vừa về nhà đã thấy không phải con trai mình, mà là một cô gái lạ hoắc thì hiển nhiên cũng chưa kịp định thần lại.

 

Tôi cố gắng để mình không quá hoảng loạn, giữ giọng nói đang run rẩy: "Cháu chào hai bác ạ..."

 

"À, chào cháu chào cháu."

 

"Bố mẹ, sao hai người lại về rồi?" Trần Cảnh Dữ xách bữa sáng mua ở ngoài về, thấy bố mẹ mình cũng khá ngạc nhiên.

 

Mẹ Trần mở lời: "Vốn định về tạo cho con một bất ngờ..."

 

Trần Cảnh Dữ đi về phía tôi, dẫn tôi đi lên lầu.

 

Lúc này tôi mới sực nhớ ra mình vẫn đang mặc đồ ngủ.

 

Trần Cảnh Dữ nói: "Em thay quần áo trước đi. Thay xong thì xuống ăn sáng, đừng sợ, bố mẹ anh đều là người rất dễ gần."

 

"Họ đều làm việc ở nước ngoài, anh cứ tưởng năm nay họ sẽ không về."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh giải thích với tôi.

 

Tôi gật đầu, mặt vẫn cảm thấy nóng bừng.

 

Tôi thay quần áo xong, lúc ra cửa thì thấy Trần Cảnh Dữ đã đợi sẵn, vành tai anh hơi đỏ, dường như muốn nói lại thôi.

 

"Có chuyện gì sao ạ?" Tôi hỏi.

 

Trần Cảnh Dữ đáp: "Cá Voi nhỏ, vừa nãy mẹ anh hỏi chúng ta có quan hệ gì, anh bảo là... người yêu..."

 

Anh rũ mắt nhìn tôi, ánh mắt có chút đáng thương: "Cá Voi nhỏ, coi như giúp anh một việc được không? Nếu không lần này về mẹ anh chắc chắn sẽ giới thiệu mấy cô gái khác cho anh làm quen, dù sao thì mối tình đầu của anh vẫn còn đây mà."

 

Khi anh nói ra hai chữ "người yêu", tim tôi đã bắt đầu đập nhanh điên cuồng, những lời sau đó của anh, tôi chẳng nghe rõ anh nói gì nữa.

 

"Được không em?" Tôi thế mà lại nghe ra chút run rẩy trong giọng nói của anh.

 

"Được... được ạ..."

 

Giờ phút này chẳng ai cười được ai, bởi vì tai của cả hai đứa, cái này còn đỏ hơn cái kia.

 

28

 

Mấy ngày ở nhà Trần Cảnh Dữ, anh đưa tôi đi công viên giải trí, mua cho tôi búp bê và thú nhồi bông, còn đưa tôi lên chùa xin bùa bình an, dường như thật sự muốn bù đắp lại toàn bộ tuổi thơ thiếu thốn cho tôi.

 

Điều khiến tôi bất ngờ nhất là Vu Tâm.

 

Vu Tâm đến nhà Trần Cảnh Dữ chơi, vừa thấy tôi đã lao vào nhéo má: "Hu hu hu, hóa ra thật sự có người trông giống hệt con gái trong truyện tranh, đáng yêu quá, muốn nựng quá đi mất!"

 

Tôi bị cô ấy vò qua vò lại như hít mèo, cuối cùng vẫn là Trần Cảnh Dữ giải cứu tôi khỏi tay cô ấy.

 

Nói thật, tôi thực sự không ngờ, "tình địch" của mình lại là kiểu người như thế này.

 

Tôi cũng không ngờ, hóa ra ngoại hình như tôi lại nhận được sự yêu mến của nhiều người đến thế.

 

Cũng nhờ Vu Tâm kể tôi mới biết, hôm tôi bắt gặp Trần Cảnh Dữ và Vu Tâm ở phố ăn vặt, là do Trần Cảnh Dữ gọi Vu Tâm ra để tham khảo ý kiến, anh muốn chọn quà năm mới cho tôi.

 

Bố mẹ Trần Cảnh Dữ thực sự rất dễ gần, cộng thêm thân phận "bạn gái" của tôi, nên lúc tôi đi, dì Trần còn cho tôi một bao lì xì siêu to.

 

Tôi không dám nhận, sau đó Trần Cảnh Dữ nhìn không nổi nữa, trực tiếp cầm lấy nhét vào túi áo tôi.

 

Trần Cảnh Dữ có bằng lái xe, anh lái xe đưa tôi về nhà bà nội ở thị trấn Đông Miên.

 

Tôi chỉ để anh đưa đến thị trấn chứ không mời anh vào nhà ngồi.

 

Trần Cảnh Dữ cũng tỏ vẻ thông cảm, rồi lái xe quay lại thành phố.

 

Tôi xách vali, đứng trước cửa nhà quen thuộc, nhưng vì lâu ngày không có người ở, cửa đã giăng đầy mạng nhện.

 

Thật ra, bà nội đã mất nhiều năm rồi.

 

Tôi không muốn Trần Cảnh Dữ biết hoàn cảnh túng quẫn của mình.

 

Nhưng khi tôi cầm chổi quét dọn sân, Trần Cảnh Dữ lại xuất hiện bên hàng rào ngoài sân.

 

Anh nhẹ nhàng đẩy hàng rào gỗ ra, đi tới xoa đầu tôi, tự nhiên đón lấy cái chổi trong tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Trình Kình Ngữ, anh sẽ không bỏ em lại đâu."

 

Tôi lao tới ôm chầm lấy eo Trần Cảnh Dữ, vùi đầu vào trong lòng anh.

 

Hình như tôi không còn cô độc một mình nữa rồi.

 

Trần Cảnh Dữ cùng tôi dọn dẹp căn nhà cũ.

 

Thấy anh đứng bên bàn học, bất động hồi lâu, tôi tò mò tiến lại xem.

 

Sau khi nhìn rõ thứ anh đang cầm trên tay, mặt tôi đỏ bừng trong nháy mắt.

 

Đó là một bức ảnh của Trần Cảnh Dữ hồi cấp ba, cũng không hẳn là ảnh, mà là tấm bạt hộp đèn được cắt ra, trên đó in ảnh thẻ của Trần Cảnh Dữ.

 

Bảng vàng danh dự của trường Nhất Trung dùng bạt hộp đèn, sau mỗi kỳ thi lớn đều sẽ thay mới, dù lần nào cũng có Trần Cảnh Dữ trên đó.