Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Chương 10



20

 

Mấy người dân thường được đưa vào điện.

 

Ta nhìn họ, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

 

Chú Trương, dì Lý, ông Vương, anh Nhị Ngưu.

 

Họ đều là người dân trên Minh Không sơn, từ nhỏ đã nhìn ta lớn lên.

 

Bây giờ bị đưa đến kinh thành, là để nhận diện ta.

 

Lâm Tĩnh Thư ánh mắt rực lửa, nhìn xuống bọn họ với vẻ tất thắng.

 

"Các ngươi hãy nhìn cho kỹ, nữ nhân này có phải là người của Minh Không quan không!"

 

Bốn người ngẩng đầu nhìn ta, đều tỏ vẻ sợ sệt, run rẩy.

 

Tim ta chùng xuống, tay nắm chặt không tự chủ được.

 

"Sao rồi? Nhìn rõ chưa?" Lâm Tĩnh Thư nhìn bọn họ với vẻ uy hiếp, "Nói cho kỹ, nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."

 

Triệu Nhị Ngưu nắm chặt tay, "bịch" một tiếng dập đầu trước Sở Yến Bình.

 

"Thư phi nương nương không phải người của Minh Không quan!"

 

Lâm Tĩnh Thư sững sờ, đột nhiên đập bàn đứng dậy.

 

"Tên dân đen láo xược! Dám khi quân!"

 

Triệu Nhị Ngưu trông như sợ hãi, dập đầu đến chảy má.o, lớn tiếng nói: "Thảo dân không dám khi quân! Chỉ cầu bệ hạ làm chủ, cứu lấy dân làng!"

 

Chú Trương, dì Lý và ông Vương phía sau cũng dập đầu lia lịa, kêu cứu mạng.

 

Sở Yến Bình nhíu mày: "Nói rõ ràng, tại sao lại cầu cứu!"

 

Dì Lý khóc lóc nói: "Nửa tháng trước, người của hoàng hậu nương nương mang theo bức tranh của Thư phi nương nương đến làng hỏi thăm những người quen biết nương nương, tìm được mấy người chúng tôi rồi ép chúng tôi lên kinh thành, ép chúng tôi nói với bệ hạ Thư phi nương nương là đệ tử Minh Không quan!”

 

"Người nhà và dân làng của chúng tôi đều bị giam giữ, chúng tôi mà nói sai một chữ, bọn họ sẽ ch.ém một cái đầu!”

 

"Cầu xin bệ hạ cứu chúng tôi! Cứu lấy thôn Thái Bình!"

 

"Vu khống!"

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Lâm Tĩnh Thư nổi trận lôi đình, gào lên: "Rõ ràng là chính các ngươi chủ động tố cáo ả là người của Minh Không quan! Ta khi nào đã uy h.i.ế.p các ngươi! Các ngươi đừng hòng hãm hại ta!"

 

Chú Trương vẻ mặt tức giận, xắn tay áo lên để lộ cánh tay đầy vết thương: "Đây chính là bằng chứng hoàng hậu nương nương dùng hình ép cung!”

 

"Một năm trước Minh Không sơn xảy ra hỏa hoạn, bệ hạ tuyên bố với thiên hạ, đạo sĩ Minh Không quan là tà tu, bị trời phạt mới dẫn đến hỏa hoạn!”

 

"Thư phi nương nương là đứa trẻ chúng tôi nhìn lớn lên, sao chúng tôi có thể vu oan nàng ấy cấu kết với tà tu!”

 

"Nhưng chúng tôi không nói, nương nương liền phái người dùng hình tra tấn chúng tôi! Không nghe lời thì dùng người nhà uy h.i.ế.p chúng tôi! Chúng tôi giả vờ tuân theo lên kinh thành, chính là muốn cầu xin bệ hạ làm chủ!"

 

Lâm Tĩnh Thư chỉ vào bọn họ quát: "Nói bậy! Bức tượng gỗ đó giống hệt ả, các ngươi giải thích thế nào!"

 

Ông Vương nói: "Bức tượng gỗ đó quả thật được khắc theo Thư phi nương nương, nhưng tượng trưng không phải là nương nương, mà là thần nữ.”

 

"Trong truyền thuyết, khi thần nữ còn là phàm nhân, năm tuổi vào đạo môn, mười ba tuổi đã đắc đạo, bước lên con đường phi thăng.”

 

"Thư phi nương nương từ nhỏ đã giống thần nữ, nên vào năm nương nương mười ba tuổi, dân làng đã nhờ đạo sĩ Minh Không quan khắc tượng gỗ theo hình dáng nương nương, coi như tượng thần nữ lúc nhỏ để thờ cúng trong nhà, cầu mong may mắn, phù hộ con cái trong nhà học hành giỏi giang, sớm đỗ đạt.”

 

"Bệ hạ nếu không tin, có thể đến làng lục soát! Tượng gỗ như vậy không có hàng nghìn cũng có hàng trăm!"

 

"Các... các ngươi vu khống ta!"

 

Lâm Tĩnh Thư hoàn toàn phát điên, lao đến bó.p cổ ông Vương, mắt long sòng sọc.

 

"Dân đen! Nói! Ai phái các ngươi đến! Tại sao lại vu khống ta!"

 

Sở Yến Bình đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: "Thật vô phép tắc! Còn không kéo hoàng hậu ra!"

 

Lâm Tĩnh Thư nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Yến Bình, run lên, nhào vào lòng hắn khóc lóc thảm thiết.

 

"Bệ hạ! Chàng nhất định phải tin thần thiếp! Thần thiếp bị oan! Những tên dân đen này nói đều là giả!”

 

"Là Tống Quan Nguyệt! Nhất định là do ả xúi giục!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Bệ hạ phải làm chủ cho thần thiếp!"

 

Sở Yến Bình mặt mày căng thẳng, vẻ mặt rất khó coi.

 

Thái hậu nhìn cánh tay chú Trương với vẻ thương xót: "Thật đáng thương! Cánh tay đó bị đánh bằng thứ gì vậy, không còn một miếng thịt lành lặn nào!"

 

Sở Yến Bình nheo mắt.

 

"Vết thương như vậy... chỉ có roi gai dùng để hành quân pháp trong doanh trại Lâm gia quân mới có thể gây ra.”

 

"Thư nhi, nàng có gì muốn giải thích không?"

 

Lâm Tĩnh Thư trong lòng hoảng loạn, đảo mắt, nhìn hắn nước mắt lưng tròng: "Bệ hạ... thần thiếp bị oan... thần thiếp thật sự bị oan..."

 

Chưa nói xong, nàng ta nghiêng đầu, ngất xỉu.

 

Thái hậu cười lạnh: "Hoàng hậu đối ngoại ức h.i.ế.p bá tánh, đối nội chèn ép phi tần, hoàng thượng, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"

 

Ánh mắt Sở Yến Bình quét tới.

 

Ta cúi đầu, không nhìn hắn.

 

Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.

 

"Chưa cử hành lễ sắc phong, thì không tính là hoàng hậu.”

 

"Từ hôm nay, quý phi Lâm thị giáng xuống làm tần, phong hiệu Tĩnh, chuyển đến Đức Thiện cung, tĩnh tâm sám hối."

 

21

 

Sở Yến Bình lập tức phái người phi ngựa đến thôn Thái Bình giải cứu dân làng bị giam giữ, lại đặc biệt cho phép ta tiễn Nhị Ngưu cùng mọi người ra khỏi cung.

 

Ta đưa thuốc trị thương cho mọi người, trầm giọng hỏi: "Không phải đã bảo mọi người phối hợp với Lâm Tĩnh Thư sao? Sao nàng ta lại dùng hình với mọi người?"

 

Nhị Ngưu cười hề hề: "Đây không phải là muốn diễn cho thật sao, nếu không bọn họ cũng không dễ dàng tin tưởng.

 

"May mà Thuận Tử nhanh mắt, nhìn thấy bọn họ tìm được bức tượng gỗ đó, liền báo cho thợ mộc nhanh chóng làm thêm mấy trăm bức, nếu không thật sự không qua mắt được."

 

Hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay, trịnh trọng đưa cho ta.

 

"Thứ ngươi muốn, ba trăm bảy mươi mốt người trong làng đều có, tất cả đều ở trong này."

 

Mắt ta hơi cay, không nhịn được nói: "Mọi người không nên dính vào chuyện này! Mọi người thật sự sẽ che.c đấy!"

 

Đầu bỗng ấm lên, tay ông Vương đặt lên đầu ta.

 

Búi tóc bị xoa rối, ta ngơ ngác nhìn ông ấy.

 

Ánh mắt ông ấy hiền từ, ánh mắt kiên định.

 

"Tiểu Thất, trận hỏa hoạn đó, không chỉ có sư đồ Minh Không quan che.c, còn có người thân của chúng ta nữa.”

 

"Muốn báo thù, không chỉ có một mình ngươi."

 

Dì Lý ánh mắt đau buồn: "Sư đồ Minh Không quan đều là người tốt! Bao nhiêu năm nay, họ chữa bệnh cứu người cho dân làng chưa bao giờ lấy tiền, nhi tử và trượng phu của ta đều là do họ cứu sống.”

 

"Nhưng trận hỏa hoạn đó, đã thiêu rụi tất cả...”

 

"Ta sống một mình cũng không còn ý nghĩa gì, nếu mạng sống này có thể đòi lại công bằng cho họ, vậy cũng coi như có ích!"

 

Chú Vương vỗ vai ta: "Tiểu Thất, từ khi uống thuốc đó, chúng ta đã không còn nghĩ đến việc sống nữa.”

 

"Chúng ta đều là người dân trên núi, cái gì cũng không hiểu. Ngày đó ngươi toàn thân đầy má.o chạy xuống núi nói muốn báo thù, chúng ta dù có liều mạng cũng phải giúp đỡ!”

 

"Cứ yên tâm làm việc của ngươi đi, chúng ta đều tin tưởng ngươi."

 

Ta cúi đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y dì Lý.

 

Một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay dì ấy.

 

Đây là lần đầu tiên ta rơi nước mắt kể từ khi rời Minh Không quan.

 

Nhìn theo bóng họ khuất dần, ta quay người đi ngược lại với họ.

 

Một bức tường cung, trời chia hai ngả.

 

Nhưng rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại.