Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Chương 11



22

 

Ta chuyển đến Lưu Ly điện, châu báu trân phẩm như nước chảy vào cung, Sở Yến Bình đêm nào cũng ở lại, sủng ái không biết mệt.

 

Chuyện trong cung, qua sự sắp xếp của thái hậu, được chuyển thành thoại bản hí khúc lưu truyền trong dân gian, Lâm Tĩnh Thư bị bách tính khinh miệt, liên lụy đến Lâm gia cũng bị tổn hại danh dự.

 

Ngôi vị hoàng hậu sắp nắm trong tay lại vuột mất, nhi tử cũng bị phế, Lâm Thiệu Đức liên tục thất bại trên triều đình, lại bắt đầu rục rịch manh động.

 

Hoàng đế được ông ta phò tá không nghe lời, ông ta muốn thay thế, nắm lấy giang sơn này vào tay mình, rồi từ từ bồi dưỡng thế hệ sau.

 

Sở Yến Bình bình tĩnh ung dung, hắn đã tìm được cách khống chế Lâm gia quân.

 

Từ khi Lâm Chí Viễn bị tàn phế chân phải, hắn không còn có thể đảm nhiệm chức vụ trong quân đội nữa.

 

Nhưng Lâm Thiệu Đức không giữ hắn lại kinh thành, mà lại đưa hắn về quê nhà tĩnh dưỡng.

 

Sở Yến Bình thấy kỳ lạ, phái người âm thầm theo dõi.

 

Mới phát hiện ra, giữa sa mạc biên giới có một tòa thành, là nơi ở của mười vạn gia quyến Lâm gia quân.

 

Lâm gia luôn đối xử tốt với gia quyến binh lính, từ ăn mặc đến sinh lão bệnh tử đều bao bọc, đổi lấy lòng trung thành của Lâm gia quân.

 

Nhưng sự đối xử tốt này, cũng là nhược điểm, nắm chặt lấy tính mạng của tất cả tướng sĩ, ép buộc họ phải trung thành.

 

Lâm Chí Viễn đã mất đi tiền đồ ở kinh thành, liền bị Lâm Thiệu Đức phái đến canh giữ căn cơ của Lâm gia quân.

 

Sở Yến Bình đã liên kết với các đại thần thân tín lôi kéo một bộ phận Lâm gia quân, bí mật xuất binh chiếm lấy tòa thành đó.

 

Mất đi binh quyền, Lâm Thiệu Đức không còn là mối đe dọa.

 

Ta biết rõ trong lòng, nhưng vẫn giả vờ như không biết.

 

Tuy Sở Yến Bình ngày nào cũng ngủ lại đây, nhưng ta biết, trong lòng hắn vẫn nhớ nhung Lâm Tĩnh Thư.

 

Hắn oán hận Lâm Tĩnh Thư là thật, nhưng bây giờ nàng ta sống trong cảnh cô đơn, hắn lại nhớ đến những điều tốt đẹp của nàng ta.

 

Hắn hận nữ nhi họ Lâm quyền thế ngập trời, uy h.i.ế.p ngôi vị hoàng đế.

 

Nhưng trong lòng vẫn dành chút tình cảm cho Thư nhi đã bên cạnh hắn nhiều năm.

 

Bây giờ, Lâm gia sắp bị hắn nắm trong tay, Lâm Tĩnh Thư sau này không còn chỗ dựa và uy h.i.ế.p nữa, chỉ có thể dựa vào hắn.

 

Hắn lại nảy sinh chút thương hại.

 

Ta đều nhìn thấy, nên giả vờ rộng lượng khuyên hắn đi thăm Lâm Tĩnh Thư.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Sở Yến Bình vuốt ve khuôn mặt ta, thở dài.

 

"Ngốc nghếch, lúc nào cũng vô tư vô lo, khi nào mới học được cách tính toán cho bản thân."

 

Ta mở to đôi mắt ngây thơ nhìn hắn.

 

"Có bệ hạ tính toán cho thần thiếp, thần thiếp không cần lo lắng."

 

Hắn cười đến mức mắt cong lên: "Mèo lười, chỉ giỏi hưởng thụ.”

 

"Đi, cùng trẫm đi thăm Tĩnh tần."

 

Khi Sở Yến Bình dắt ta đến cửa Đức Thiện cung, bỗng nhiên một chiếc chén trà bay ra, suýt nữa thì sượt qua mặt ta.

 

Sau khi x.á.c nhận ta không sao, hắn đang định nổi giận, thì nghe thấy tiếng roi quất bên trong, cung nữ thái giám khóc lóc om sòm.

 

Lâm Tĩnh Thư gào lên: "Lũ nô tài! Dám lấy Long Tĩnh năm ngoái lừa gạt ta! Thấy ta thất sủng liền dám bắt nạt ta!”

 

"Đồ chó mắt người! Ta là nữ nhi Lâm gia! Ngôi vị hoàng đế của bệ hạ đều nhờ vào Lâm gia! Ta sẽ không sụp đổ!”

 

"Đều là do Tống Quan Nguyệt con tiện nhân kia gièm pha! Nếu không bệ hạ sao nỡ phạt ta! Năm xưa là ta ở Nam Phong quán vừa nhìn đã thích chàng, là ta bỏ tiền bảo vệ chàng giữ gìn trong sạch, cũng là ta ép phụ thân nhắc đến chàng với tiên đế, tiên đế mới nhớ ra còn có nhi tử này! Nếu không có ta, chàng đã thối rữa ở Nam Phong quán rồi!”

 

"Bây giờ trong mắt bệ hạ chỉ có con tiện nhân đó! Vậy mà vì ả ta mà làm tổn thương ta... tim ta đau quá..."

 

Ta nhìn khuôn mặt Sở Yến Bình tức giận, trong lòng thầm than, quả nhiên là người bên cạnh nhiều năm, nếu không thì không thể nào đâ.m nhát d.a.o chí mạng như vậy.

 

Ta đương nhiên biết Lâm Tĩnh Thư ngày nào cũng điên cuồng trong cung, cố ý dẫn Sở Yến Bình đến xem. Không ngờ Lâm Tĩnh Thư lại xuất sắc như vậy, vạch trần cả gốc gác của Sở Yến Bình.

 

Đường đường là bậc quân vương, vậy mà đã từng làm nam sủng ở Nam Phong quán.

 

Nắm giữ nhược điểm như vậy, thảo nào Lâm gia không thể nào cung kính với Sở Yến Bình được.

 

Sở Yến Bình nắm tay ta đau đến mức ta không nhịn được kêu lên.

 

Hắn như bừng tỉnh buông tay ra, thở dài một hơi, sự thất vọng và tức giận sôi sục trong mắt dần dần trở nên bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giơ tay gọi Tô công công.

 

"Tất cả hạ nhân ở Đức Thiện cung lập tức xử tử.

 

"Tĩnh tần bị điên, giam vào hậu viện, không có chỉ dụ không được thả ra."

 

Hắn cúi đầu, đôi mắt đen nhìn ta chằm chằm.

 

"A Nguyệt, nàng có nguyện ý làm hoàng hậu của trẫm không?"

 

Ta dựa vào lòng hắn, khẽ nói: "Thần thiếp nguyện ý làm bất cứ điều gì cho bệ hạ.”

 

"Bệ hạ đừng buồn nữa."

 

Một lúc lâu, hắn ôm chặt ta.

 

"A Nguyệt, trẫm chỉ còn lại mình nàng."

 

Ta khẽ nhếch môi, giọng nói có chút bi thương.

 

"Bệ hạ, thần thiếp cũng chỉ còn lại mình chàng."

 

23

 

Những thứ mà Nội vụ phủ vội vàng chuẩn bị cho lễ sắc phong hoàng hậu của Lâm Tĩnh Thư, bây giờ lại tiện nghi cho ta.

 

Có sẵn đồ, hôn lễ của ta nhanh chóng được đưa vào lịch trình.

 

Lâm Tĩnh Thư khóc lóc không ngừng, còn tre.o cổ tu tu vào ngày cưới của ta, được thị vệ canh cửa cứu sống.

 

Sở Yến Bình không hề nhíu mày, nói chuyện nhỏ này hãy bẩm báo thái hậu xử lý.

 

Hắn dẫn ta đến miếu thần nữ trên núi Thanh Tuyền.

 

Đây là nơi tôn nghiêm tối cao của Đại Hạ, ngang hàng với hoàng lăng.

 

Chỉ có vào ngày cưới của hoàng đế và hoàng hậu, hai người mới có thể vào trong, nhận phúc lành của thần nữ.

 

Truyền thuyết, thần nữ đã phi thăng thành thần tại suối Thanh Tuyền trên núi Thanh Lương.

 

Suối Thanh Tuyền liền trở thành nước thánh, chuyên dùng cho hoàng thân quốc thích và các quan đại thần cao quý nhất của Đại Hạ uống.

 

Khi hoàng đế và hoàng hậu thành hôn, cũng phải nhận phúc lành tại suối Thanh Tuyền.

 

Sở Yến Bình dắt ta bước vào trong nước.

 

Giữa suối, tượng thần nữ cao lớn sừng sững đứng đó, không vui không buồn, nhìn xuống chúng ta.

 

Ta nhìn bức tượng, nở nụ cười khiêu khích.

 

Thấy chưa, thần nữ?

 

Cuối cùng đi đến trước mặt ngươi, không phải là thiên mệnh chi nữ Lâm Tĩnh Thư, mà là ta, một hạt bụi không thể thổi bay.

 

Sở Yến Bình ôm ta từ phía sau, thì thầm bên tai ta.

 

"A Nguyệt có biết, tại sao lại phải nhận phúc lành của thần nữ vào ngày đại hôn không?"

 

"Thần thiếp không biết."

 

Hắn khẽ cười: "Đêm tân hôn, đương nhiên phải con đàn cháu đống, sinh sôi nảy nở.”

 

"A Nguyệt, sinh cho trẫm một đứa con đi."

 

Dưới thân sóng dâng trào, trước mắt sao trời lấp lánh.

 

"Son phấn của A Nguyệt hôm nay thật quyến rũ..."

 

Mấy phần bị nuốt vào lưỡi, mấy phần tan vào nước, chỉ còn lại hương thơm như cũ.

 

Trong cơn mê man, tượng thần nữ trước mắt như sống dậy, ta lại nghe thấy giọng nói của thần nữ, giận dữ.

 

"Ngươi đang làm gì! Ngươi bỏ cái gì vào nước! Ngươi có biết suối nước này nuôi sống bao nhiêu người không!"

 

Ánh mắt ta long lanh.

 

[Đương nhiên là biết, mới vắt óc cướp ngôi vị hoàng hậu, đến bên suối nước này.]

 

Trong chiếc hộp gỗ nhỏ Nhị Ngưu đưa cho ta, là ba trăm bảy mươi mốt người thôn Thái Bình lấy thân làm lò luyện, uống thuốc độc hàng tháng trời luyện mình thành dược nhân, mỗi ngày lấy má.o tim, mới luyện ra được một hộp nhỏ Lưỡng Tâm Miên này, làm son phấn cho ta hôm nay.

 

Bây giờ, đã hoàn toàn hòa tan vào trong nước.