Bá tánh không dám thật sự làm gì nàng ta, chỉ là trong cơn tức giận đã đập phá miếu, ngay cả tượng thần nữ cũng bị đẩy đổ.
Lúc đẩy đổ, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tượng thần nữ lại rỗng ruột, sau khi vỡ vụn lăn ra vô số xương trắng.
Nhìn kỹ, toàn bộ đều là xương của tiểu hài tử chưa trưởng thành, vô cùng đáng sợ.
Đó là vô số tiểu hài tử mất tích gần một năm qua.
Tất cả bọn chúng đều trở thành vật hiến tế cho thần nữ.
Những bậc phụ mẫu mất con đau đớn tột cùng, hầu như đều đã đến miếu thần nữ cầu xin thần nữ phù hộ cho con bình an trở về.
Nào ngờ, đứa con mà họ ngày đêm mong nhớ, lại ở ngay trong tượng thần nữ cách họ chỉ trong gang tấc, che.c dần che.c mòn.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Tất cả mọi người đều phát điên.
Còn Lâm Tĩnh Thư tự xưng là hóa thân của thần nữ, phải gánh chịu toàn bộ cơn thịnh nộ của họ.
Khi thị vệ liều che.c đưa nàng ta hồi cung, nàng ta chỉ còn nửa cái mạng.
Đứa bé cũng không còn.
26
Khi Sở Yến Bình nhìn thấy Lâm Tĩnh Thư, nàng ta đang trong bộ dạng thê thảm nhất cuộc đời.
Mặt mũi bầm dập, đầu bê bết má.o, hơi thở yếu ớt.
Nữ tử cao quý kiêu ngạo cả đời, cuối cùng lại bị những kẻ mà nàng ta khinh thường nhất giẫm đạp lên người hành hạ.
Nàng ta như bị rút hết xương cốt, cả người suy sụp.
Nhìn thấy Sở Yến Bình, nàng ta ngây người rơi lệ.
"A Tuấn, con của chúng ta không còn nữa..."
Sở Yến Bình khựng lại, trong mắt đen thoáng vẻ mơ hồ, như bị đưa về quá khứ xa xôi.
Khi đó, hắn tên là Tuấn Huyền, là nhạc công ở Nam Phong quán.
Nàng ta là khách quen của hắn, đại tiểu thư phủ tướng quân, tiểu thư xinh đẹp nhất kinh thành.
Hắn chưa bao giờ dám nghĩ bọn họ sẽ có tương lai.
Còn nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến tương lai không có hắn.
Ai ngờ chỉ vài năm ngắn ngủi, tình cảm phai nhạt, mọi thứ đã đổi thay.
Lâm Tĩnh Thư nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong mắt tràn ngập nỗi buồn và sự hoang mang.
"Ta biết chàng oán ta... oán ta ngang ngược không cho chàng thể diện, oán phụ thân ta tham vọng coi chàng như con rối, oán Lâm gia không chịu giao binh quyền uy h.i.ế.p ngôi vị của chàng...”
"Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, dù có bao nhiêu mâu thuẫn, trái tim chúng ta vẫn hướng về nhau...”
"Chàng lợi dụng ta để đoạt quyền, chàng cố tình dung túng cho tiếng xấu ngang ngược của ta, chàng không muốn ta sinh con, ta cũng không trách chàng... Ta biết chàng không có cảm giác an toàn, ta bằng lòng để chàng tính kế, chỉ cần chàng vui vẻ là được...”
"Nhưng chàng không nên cưới Tống Quan Nguyệt... A Tuấn... chỉ chuyện này, ta rất trách chàng...”
"Vì ta yêu chàng... Ta yêu chàng nhiều như vậy... nhưng chàng lại yêu người khác..."
Nước mắt nàng ta tuôn rơi.
"A Tuấn... ta rất muốn quay lại quá khứ...
"Nếu có thể làm lại... ta nhất định sẽ không để chàng làm hoàng đế..."
Giọng nàng ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy gì nữa, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Sở Yến Bình đứng bên giường, không nói một lời.
Mất một nén nhang, từ run rẩy đến bình tĩnh, đôi mắt đỏ hoe trở nên trong veo.
Trước khi đi, hắn chỉ nói một câu duy nhất.
"Ta không hề muốn quay về quá khứ."
Quá khứ mà nàng ta nhung nhớ nhất, lại là cơn ác mộng tồi tệ nhất của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù có ngọt ngào, cũng không thể sánh bằng sự dạy dỗ và sỉ nhục ngày qua ngày.
Đây là lần cuối cùng Sở Yến Bình gặp Lâm Tĩnh Thư.
Đêm đó, Lâm Tĩnh Thư qua đời.
Nũ tử kiêu ngạo cả đời, kết thúc như pháo hoa tàn lụi.
27
Lâm Tĩnh Thư che.c rồi, độc của bá tánh vẫn cần người giải.
Ta mang theo thị vệ đến, cắ.t má.o nhỏ vào thuốc giải mà đại phu điều chế theo phương thuốc của Lâm Tĩnh Thư.
Những người đang hấp hối lập tức khỏi bệnh.
Tất cả mọi người ở Thái Bình thôn đều biến mình thành dược nhân, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là họ là thuốc độc, còn ta là thuốc giải.
Có bài học nhãn tiền của Lâm Tĩnh Thư, bá tánh không còn dám lơ là.
Ta cũng không giải thích gì, ngày nào cũng đến y quán giúp đỡ.
Vài ngày trôi qua, độc cũng không tái phát, người dân mới tin ta thật sự đến cứu họ, đồng loạt cảm tạ ta.
Lần này, không ai gọi ta là thần nữ nữa.
Thần nữ xuất hiện lần nữa khi ta vừa chữa khỏi cho người bệnh cuối cùng.
Thần lực của nàng ta gần như đã cạn kiệt, ngay cả thần thể cũng trở nên mờ ảo.
"Ngươi giỏi lắm... ngươi đã hủy hoại phần lớn tín đồ của ta!"
Ta lười biếng dựa vào ghế, mỉm cười nhạt.
"Là ngươi xúi giục Lâm Tĩnh Thư trước tiên dùng thuốc độc hại người, sau đó lại dùng thuốc giải cứu người. Như vậy nàng ta có thể có được danh tiếng, còn ngươi có thể thu hoạch tín ngưỡng. Ta chỉ là lấy độc trị độc, thêm một chút thứ vào thuốc giải để phá vỡ dược tính, tuy khiến bá tánh chịu thêm chút đau đớn về thể x.á.c, nhưng cũng giúp họ không bị tà thần là ngươi lừa gạt nữa. Các ngươi tự cho mình là đúng, cho rằng có thể đùa bỡn bá tánh trong lòng bàn tay, nào ngờ lại tự châm lửa đốt mình, đây gọi là tự làm tự chịu."
Thần nữ nhìn ta giận dữ: "Ngươi đều biết hết rồi sao?"
Ta khẽ cười: "Ngươi nghĩ sao ta lại biết cách điều chế Lưỡng Tâm Miên? Là do tai mắt thái hậu cài bên cạnh Lâm Tĩnh Thư lấy trộm phương thuốc.”
"Ta đã tra cứu rất nhiều sách cổ, cuối cùng x.á.c nhận, đây là loại kịch độc do ngươi bào chế, chỉ một giọt cũng có thể gie.c che.c hàng trăm, hàng nghìn người.”
"Ta đoán, ngươi nâng đỡ Lâm gia, dòng họ của ngươi, hưởng thụ giang sơn Đại Hạ, và giao ước, ngươi bảo vệ Lâm gia đời đời vinh hiển, nếu một ngày nào đó Lâm gia có dấu hiệu suy tàn, chính là lúc tín đồ của ngươi suy giảm, thần lực bị tổn hại, người của Lâm gia sẽ dùng loại kịch độc này hại bá tánh, sau đó lại nhân danh ngươi cứu họ thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng, giúp ngươi lấy lại tín ngưỡng.”
"Nhưng sức mạnh tín ngưỡng nằm ở lòng người đồng lòng, một khi đã mất đi, tích tiểu thành đại há lại dễ dàng? Hơn nữa, từ khi Sở Yến Bình đổi tượng thần nữ thành hình dáng của ta, bá tánh thờ phụng không còn là ngươi hoàn chỉnh nữa, ngươi có thể hấp thụ được rất ít tín ngưỡng.”
"Tuy ít, nhưng cũng đủ để ngươi duy trì sự tồn tại. Tại sao không đợi tích lũy dần dần, mà lại trực tiếp sa đọa thành ma, hấp thụ thân x.á.c tiểu hài tử để cúng tế?"
Thần nữ không nói, chỉ nhìn ta u ám.
Thần thể nàng ta mờ ảo trong suốt, thoắt ẩn thoắt hiện lại phản chiếu hình dáng của rất nhiều người khác.
Ta nhìn những bóng người đó, bừng tỉnh ngộ, hỏi: "Đã lâu như vậy rồi, tại sao ta chỉ nhìn thấy ngươi, mà không nhìn thấy thần khác?"
Muôn dân trên thế gian, tín ngưỡng muôn hình vạn trạng, thần minh cũng đa dạng. Ta đã có thể khai thiên nhãn thông thần, không lý nào chỉ nhìn thấy một người.
Trừ khi——
"Ngươi đã nuốt chửng bọn họ."
Thần thể thần nữ run lên, dường như có tiếng khóc vang lên.
Ta càng thêm chắc chắn: "Vì chuyện thu hoạch tín ngưỡng, ngươi đã bị các vị thần khác phản đối, vì vậy ngươi đã nuốt chửng họ, kết quả làm tổn hại đến căn cơ thần thể. Ngươi không hấp thụ đủ tín ngưỡng để tu bổ bản thân, liền sa vào ma đạo, dùng tà thuật để lấp đầy bản thân.”
"Nhưng làm sao mà đủ... Ngươi nuốt chửng vạn thần, bọn họ đều ở trong cơ thể ngươi, hấp thụ thần lực của ngươi, gặm nhấm thần thể của ngươi, trừ khi ngươi thống nhất thiên hạ trở thành vị thần duy nhất được vạn dân tín ngưỡng, nếu không ngươi căn bản không thể nuôi sống bọn họ...”
"Vì vậy, ngay từ đầu ngươi kịch liệt phản đối ta báo thù là giả.”
"Ngược lại, ngươi đang kích động ta báo thù. Thứ ngươi muốn chính là hoàng quyền sụp đổ, chiến tranh loạn lạc, dân chúng lầm than!”
"Như vậy, mới có cơ hội để ngươi cứu thế thành thần."
Khuôn mặt thần nữ trở nên dữ tợn, nghiến răng nói: "Là thiên hạ vạn dân phụ bạc thần tộc chúng ta!”
"Từ khi ta thành thần, đã dốc lòng bảo vệ chúng sinh, che chở cho họ khỏi thiên tai, dẹp yên chiến loạn, giải trừ bệnh tật cho bá tánh, định long mạch cho hoàng tộc.”
"Thiên hạ mưa thuận gió hòa, thái bình thịnh thế, đều là do thần tộc chúng ta tận tâm bảo vệ!”
"Nhưng những kẻ vong ân bội nghĩa này thì sao! Sống sung sướng quen rồi, liền coi đó là điều hiển nhiên. Truyền từ đời này sang đời khác, người tín ngưỡng thần tộc ngày càng ít. Bọn họ cho rằng thái bình thịnh thế này là do tự họ làm nên! Bọn họ nói, nhân định thắng thiên! Ha ha! Thật nực cười!”