"Vậy sự bảo vệ hàng nghìn, hàng vạn năm của thần tộc chúng ta là cái gì!
"Cùng với tín ngưỡng ngày càng ít ỏi, chúng ta cũng ngày càng suy yếu, thậm chí có một số vị thần đã bắt đầu biến mất. Ta cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, nhân loại vong ân bội nghĩa, ta cần phải nhắc nhở bọn họ, thế giới không có thần là như thế nào!"
Ta thở dài: "Hèn gì, mấy chục năm gần đây thiên tai liên miên, chiến tranh liên tiếp, hoàng tộc suy tàn, dân chúng lầm than, hóa ra là ngươi giở trò quỷ."
Thần nữ vẻ mặt thờ ơ: "Nhân loại thành tâm tín ngưỡng cúng tế, thần tộc hấp thụ tín ngưỡng để duy trì thần lực, bảo vệ nhân loại. Đây vốn là quy luật vận hành của thiên đạo, nhưng nhân loại bội bạc, đã phá vỡ trước. Vậy thì đừng trách ta cướp đoạt.”
"Ta chỉ muốn sống sót, ta có gì sai!"
Ta nhìn nàng ta với ánh mắt thương hại.
Khoảnh khắc này, chúng ta như đổi vị trí cho nhau.
Nàng ta là người rơi vào đường cùng không thể tự cứu, còn ta là thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng ta sẽ không cứu nàng ta.
Ta bình tĩnh nói: "Hàng triệu năm trước khi thần ra đời, loài người đã xuất hiện. Dưới sự tấn công của thiên tai và thú dữ, chúng ta vẫn sống sót, sinh sôi nảy nở, truyền bá văn minh.”
"Chúng ta chưa bao giờ cần ai bảo vệ, chúng ta tự là thần của chính mình.”
"Là thần cần người, chứ không phải người cần thần.”
"Ngươi đã đi quá xa, đứng quá cao, quên mất nguồn gốc của mình.”
"Ngươi vốn dĩ, cũng là người."
Thần nữ im lặng hồi lâu.
Khi nàng ta lên tiếng, ta đang nằm trên ghế dài sắp ngủ thiếp đi.
Chỉ nghe thấy nàng ta khẽ thở dài: "Quá muộn rồi."
Đúng vậy, quá muộn rồi.
Nước đã đổ đi khó hốt lại.
28
Không lâu sau, tin tức từ tiền tuyến truyền đến, Trấn quốc tướng quân Lâm Thiệu Đức trúng độc mà che.c.
Mười vạn đại quân không có người chỉ huy, bị đánh tan tác, thương vong nặng nề.
Bắc Lương thừa thắng xông lên, thế như chẻ tre.
Nhưng không ai còn tâm trí để ý đến nữa.
Tất cả hoàng thân quốc thích và quan lại trong kinh thành đã từng uống nước suối Thái Thanh đều trúng độc.
Bọn họ biết chuyện ta đã cắ.t má.o giải độc cho dân chúng, yêu cầu Sở Yến Bình lấy má.o của ta để bào chế thuốc, nhưng Sở Yến Bình từ chối.
Bọn họ liền tập hợp binh lính xông vào hoàng cung bắt ta.
Sở Yến Bình trúng độc rất nặng, vẫn cố gắng hết sức đưa ta trốn vào mật đạo.
Hắn uống nhiều độc nhất, nên trúng độc nhanh nhất, đã thoi thóp, khuôn mặt tuấn tú lở loét, vị hoàng đế trẻ tuổi oai phong lẫm liệt giờ đây như một đống bùn nhão nằm trên mặt đất.
Hắn thở dốc, khó khăn nói: "Đừng sợ, không ai tìm được nàng đâu."
Ta ngồi bên cạnh, hỏi hắn: "Tại sao không nói ta cứu chàng?"
Hắn nhìn ta, khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.
"Nàng sẽ không cứu ta, nàng... hận ta.”
"Ta đã nhớ ra rồi...”
"Khối gỗ đó, ta đã từng thấy."
Ta sững sờ.
Hắn ho dữ dội, má.o chảy ra từ mũi và miệng.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt lưu luyến và đau khổ.
Giống hệt Lâm Tĩnh Thư trước khi che.c.
"Ngày đó, ta đến Minh Không quan, sư huynh của nàng đang lau khối gỗ đó.”
"Huynh ấy nói, đó là của tiểu sư muội...”
"Sau đó, bảy người Minh Không quan bị người khác gie.c trước, ta ra lệnh phóng hỏa thiêu núi.”
"Ta thấy sư huynh của nàng tỉnh lại vì ngạt khói, cố gắng nuốt khối gỗ đó vào bụng...”
"Vẻ mặt của huynh ấy, rất dịu dàng..."
Ta quay lưng lại, bịt chặt miệng, nước mắt tuôn rơi.
Từ năm mười ba tuổi, ta đã thề sẽ gả cho đại sư huynh.
Huynh ấy luôn nói ta còn nhỏ, từ chối ta hết năm này đến năm khác.
Cho đến năm mười sáu tuổi, ta đến tuổi cập kê, nhất quyết đòi huynh ấy lấy ta.
Huynh ấy bất đắc dĩ thở dài, nói: "Đừng vội, huynh đang dành dụm của hồi môn cho muội đây."
Ta vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được, ngày nào cũng hỏi huynh ấy đã dành dụm đủ chưa.
Huynh ấy nói đủ rồi, lại phải dành dụm sính lễ.
Ta đợi mãi đợi mãi, đợi đến năm mười bảy tuổi, của hồi môn và sính lễ cuối cùng cũng đủ cả rồi.
Chúng ta sắp đính hôn.
Sư phụ chuẩn bị hôn thư cho chúng ta, để chúng ta tự viết, rồi trao đổi hôn ước.
Khối gỗ đó được đại sư huynh lấy ra, nói là để làm chứng.
Nhưng ngày hôm đó, huynh ấy không đợi được hôn thư của ta, mà chỉ đợi được một nhát kiếm xuyên tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Huynh ấy chỉ kinh ngạc trong giây lát, rồi ôm chặt ta, đẩy ta ra.
Huynh ấy không hỏi gì cả, chỉ nói, Tiểu Thất, hãy sống sót.
Vậy nên ta sống sót, bước vào hoàng cung, trở thành hoàng hậu, giả vờ hòa thuận với kẻ thù, bày mưu tính kế.
Nhưng hóa ra, không ai lừa được ai cả.
Sở Yến Bình cố gắng bò đến, nắm lấy vạt áo ta, ngẩng đầu nhìn ta.
Ánh mắt tràn đầy đau khổ.
"A Nguyệt... nếu ta không thiêu rụi Minh Không quan... nàng có thể... yêu ta một chút không..."
Ta không nói gì.
Lẳng lặng nhìn hy vọng trong mắt hắn dần dần tắt lịm, sinh cơ đoạn tuyệt.
Ta ở trong mật đạo ba ngày.
Khi ra ngoài, cả hoàng cung rộng lớn, đã đầy rẫy x.á.c che.c.
Những quý tộc cung cấp tiểu hài tử cho thần nữ làm vật tế, những tín đồ cuối cùng của thần nữ trên thế gian này, đều đã che.c.
Thần vẫn tín tuyệt.
29
Thần nữ từ trên trời rơi xuống nhân gian, thần thể tan vỡ, triệu hồi vô số linh hồn.
Nỗi đau bị hủy diệt khiến khuôn mặt nàng ta méo mó, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi, muôn thú gầm rú, vạn chim hót vang.
Ta đau đầu như búa bổ, trời đất quay cuồng, trong đầu như có một sợi dây căng vô hạn, cuối cùng đứ.t đoạn trong tiếng hót của phượng hoàng.
Ký ức xa xưa ùa vào tâm trí ta.
Ta nhớ ra rồi.
Hóa ra, ta cũng từng là một thần nữ.
Khi bị một thần nữ khác nuốt chửng, nguyên thần của ta tách khỏi thần thể, rơi xuống trần gian, đầu thai làm người trong sự ngây thơ vô tri.
Nhưng dòng chảy của số phận vẫn đẩy ta đến nơi đầu sóng ngọn gió, ta bỗng nhiên khai thiên nhãn, mất đi tất cả.
Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có những thứ đã in sâu vào linh hồn ta.
Ví dụ như, lần đầu tiên nhìn thấy thần nữ đó, ta đã muốn gie.c nàng ta.
Lại ví dụ như, ta cố chấp muốn nắm giữ tất cả nhân quả trong tay mình.
Những người định sẵn phải che.c, phải che.c trong tay ta.
Giang sơn này diệt vong, cũng phải diệt vong trong tay ta.
Vì chỉ có như vậy, ta mới có thể dựa vào mối liên hệ này, đảo ngược nhân quả.
Vì vậy, trong dòng chảy khổng lồ do thần vẫn tạo ra, ta giải phóng toàn bộ thần lực, triệu hồi vô số linh hồn đã che.c vì ta.
Con người không cần thần, chỉ cần chính bản thân họ.
Đã đến lúc trả lại thế giới này cho họ.
30
Không còn sự che chở của thần linh, thế giới này đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.
Lũ lụt, động đất, bão tuyết, thiên tai thường xuyên xảy ra khiến môi trường sống của con người trở nên vô cùng khắc nghiệt.
Nhưng con người luôn có thể tìm thấy cách để sống sót trong nghịch cảnh.
Ta tìm thấy một hồ nước mênh m.ô.n.g trên núi Côn Lôn, ấm áp quanh năm.
Sau đó, ta trồng vô số linh hồn lên những bông hoa sen tuyết trên hồ để tái tạo thân thể.
Bây giờ ta là người phàm, mỗi ngày một mình chăm sóc hàng ngàn bông sen tuyết, rất vất vả.
Nhưng chúng sẽ dần dần lớn lên.
Điều đau đầu là, sen tuyết trưởng thành sẽ hóa thành trẻ sơ sinh, lớn lên một lần nữa.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Cả đời này của ta, sẽ có vô số hoa để trồng và vô số đứa trẻ để nuôi dạy.
Vài năm trôi qua, lũ trẻ đều đã lớn, ta, một kẻ ham ăn thường xuyên trốn học lại phải bất đắc dĩ làm sư phụ cho chúng.
Ta dạy chúng đọc: "Hươu nai kêu vang, ăn cỏ ven rừng. Ta có khách quý, gảy đàn thổi sáo."
Bảy đứa trẻ bên dưới rất nghịch ngợm, không ai chịu học hành tử tế.
Một đứa có khuôn mặt già dặn, thò tay vào túi đồ ăn vặt của người khác.
Một đứa nhỏ tuổi mà đã thích làm đẹp, suốt ngày soi gương.
Ta im lặng hồi lâu, rồi mỉm cười.
Một đứa suốt ngày cặm cụi chạm khắc, vòng gỗ trâm cài bày la liệt trên bàn.
Còn hai đứa thường xuyên trốn học, xuống nước bắt cá, leo cây bắt chim, ngay cả gấu đen cũng dám chọc ghẹo.
Chỉ có một đứa môi đỏ răng trắng, ngồi ngay ngắn, nhỏ tuổi mà đã có phong thái quân tử.
Nó chăm chú nhìn ta, mỉm cười, đọc từng chữ một cách nghiêm túc.
Nhưng lại là: "Chim uyên ương kêu, ở bãi sông dài. Người con gái đẹp, chàng trai yêu thương."
Ta che mặt, ném sách xuống.
Không dạy nổi, thật sự không dạy nổi.
Ta tuyên bố, đây là lứa học trò tệ nhất mà ta từng dạy!
(Toàn văn hoàn)