Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 1: Chương 1:



Văn án:

Nhà ta là dòng dõi thuật xem tướng số, có thể đoán biết sinh tử vô thường. Đại tỷ nhìn người phân thiện ác, Nhị tỷ biết rõ thọ mệnh người khác, còn ta — có thể thấy được cách mà người ta sẽ chết.

 

Chỉ trừ Tứ muội là nhặt về nuôi, chẳng biết gì ngoài ôm lấy đùi ta nịnh nọt.

 

Sau khi phụ thân mất, Hoàng đế ban hôn cho chị em chúng ta. Ngày chọn phu nơi đại điện, Đại tỷ và Nhị tỷ chọn mất Vương gia và Thái tử, chỉ còn lại Tể tướng và Tướng quân.

 

Tứ muội quỳ gối van ta: “Tỷ tỷ, ai mới là người có kết cục tốt nhất?”

 

Ta chỉ vào Tể tướng.

 

Nhưng Tứ muội lại không tin ta nói thật, giành trước chọn vị Thiếu tướng trẻ tuổi vốn đem lòng ái mộ ta.

 

Nó tưởng mình thông minh, nghĩ ta giữ lại con bài tẩy.

 

Nhưng nó đâu biết, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thấy rõ — hắn sẽ c.h.ế.t trong tay ta.

 

1.

 

Phụ thân ta là thiên hạ đệ nhất tướng sư. Những lời ông nói ra, chưa từng có lời nào là không ứng nghiệm.

 

Lần nổi tiếng nhất, là khi kinh thành mưa lớn ba ngày không dứt, ông lại bảo người ta: “Canh ba đêm nay, hẻm Đông Thành sẽ phát hỏa.” Mọi người nghe xong đều không tin, còn thi nhau đặt cược, vội vàng đánh cược một phen.

 

Cả con hẻm ấy có mười hộ dân, đồng lòng tắt đèn, không đốt nến, quyết tâm phá danh tiếng của phụ thân ta.

 

Nhưng đúng vào giờ Tý, canh đầu vừa điểm, cuối hẻm liền bốc lên một trận đại hỏa.

 

May mà mọi người đã sớm đề phòng, nên không thành tai họa lớn. Về sau mới biết, hóa ra là một chuyện phong lưu.

 

Có vị tiểu thư nửa đêm hẹn gặp tình lang, trước kia hai người luôn lén nhìn nhau dưới ánh đèn hiên nhà, nhưng hôm đó mưa lớn, đành phải thắp đèn trong phòng.

 

Tình cảm mặn nồng, ý tứ triền miên. Không ngờ một trận gió nổi lên, đèn lồng bị lật, lửa bốc lên, tình lang bỏ chạy, còn danh tiếng của vị tiểu thư cũng tiêu tan theo mồi lửa.

 

Người người chỉ trỏ, bàn ra tán vào, thêu dệt đủ điều, chẳng ai buông tha cho nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị tiểu thư ấy tìm đến phụ thân ta. Phụ thân còn tưởng nàng tới gây chuyện, ai dè nàng lại mang theo trọng lễ, cúi người tạ ơn: “Tạ tiên sinh giúp ta nhìn rõ kẻ bạc tình, tránh được một kiếp khổ cả đời sau.”

 

Đó chính là lần đầu tiên phụ thân ta gặp mẫu thân ta.

 

Họ sống bên nhau hơn mười năm, ân tình sâu đậm, chưa từng nghi kỵ. Trong mười năm đó, phụ thân không xem mệnh cho bất kỳ ai, dù là quan to quyền quý hay nhân sĩ dị thường.

 

Mãi đến khi ta mười tuổi, mẫu thân vì bạo bệnh mà qua đời. Căn bệnh đến nhanh như sét đánh, đến nỗi thang thuốc còn chưa kịp sắc xong, người đã đi rồi.

 

Trước khi lâm chung, người chỉ để lại một câu cho bốn chị em ta:

 

“Chớ bị lừa bởi mưu kế, chớ vướng mắc vì thuật pháp.”

 

Nhà ta có bốn cô con gái, ba người học được thuật xem tướng, chỉ có Tứ muội là không.

 

Sau khi mẫu thân mất, phụ thân ta như người mất hồn, suốt nửa tháng không nói không rằng. Rồi một ngày, ông bắt đầu lại chuyện đoán mệnh cho người.

 

Đã hơn mười năm không xuất hiện, mọi người tưởng ông đã rút lui khỏi thế gian, ai ngờ ông còn điên cuồng hơn trước.

 

Không chỉ xem vận mệnh, ông còn dám đoán cả sinh tử.

 

Trước kia ông từng nói: đó là thiên cơ, không thể tiết lộ.

 

Ta đoán, e là lúc đó phụ thân đã không muốn sống nữa rồi.

 

Suốt năm năm ấy, ông dùng mạng của vô số người mà ông từng đoán số để dựng nên danh hiệu “thiên hạ đệ nhất tướng sư”.

 

Cho đến năm năm sau, người ông chờ rốt cuộc cũng đến.

 

Kẻ ấy khoảng năm mươi, thần sắc sáng rõ, khoác áo choàng dày nặng, đi cùng là một đám tùy tùng: có kẻ mặt mũi đen gầy, nghiêm nghị; có người da trắng giọng mảnh, dáng vẻ mềm mỏng; ai nấy đều dè chừng không dám sơ suất.

 

Kẻ ấy hỏi:

“Thế cuộc triều đình hiện nay, mây ngầm sóng dữ. Tiên sinh có thể đoán được ai sẽ là Thiên tử tương lai chăng?”

 

Phụ thân ta đặt xuống bốn đồng tiền cổ:

 

“Khí số của sao Tử Vi, cũng chỉ quanh quẩn trong bốn người này mà thôi.”