Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 2:



2.

 

Trên đời này, chẳng có gì mà phụ thân ta không biết.

 

Khi mẫu thân còn sống, ông đem hết thuật pháp của mình ra để làm bà vui.

 

Mẫu thân ta thường hỏi những chuyện rất “vĩ đại”, như hôm nào giá gạo tăng, hôm nào sẽ mưa, hôm nào có tuyết.

 

Phụ thân ta bó tay:

“Sao nàng không hỏi cái gì quan trọng một chút?”

 

Mẫu thân ta lúc ấy đang ngồi dưới hiên, ngắm tuyết bay, vừa đưa tay sưởi ấm bên lò sưởi, vừa cười cười nói:

“Thế nào là quan trọng? Lẽ nào ta phải biết ai là Hoàng đế tương lai?”

 

Ta lúc đó đang cầm cành mai chạy lại, tình cờ nghe được phụ thân đáp:

“Được thôi. Có vô số người đến hỏi chuyện ấy. Ta thấy, Thiên tử tương lai nằm trong bốn người: Thái tử Triệu Triệt, Tể tướng Thôi Tống, Thiếu tướng Lý Huyền Ca, và Hoàng thúc Triệu Minh Thừa.”

 

Năm năm sau, phụ thân ta vẫn nhắc lại đúng bốn cái tên đó.

 

Chỉ một câu ấy thôi, cả nhà ta bị tống giam vào đại lao.

 

Bởi kẻ ấy chính là đương kim Hoàng đế — người chỉ muốn nghe một cái tên: Thái tử.

 

Bên ngoài, Hoàng đế nói phụ thân ta “yêu ngôn hoặc chúng”, muốn xử tử cả nhà ta.

 

Nhưng trong bóng tối, đích thân hắn đến ngục, bức ép phụ thân phải nói ra tên của vị Thiên tử tương lai.

 

Phụ thân ngồi xếp bằng trên đất, tóc tai rũ rượi che mặt, gầy gò như xác khô.

 

Ông chỉ chậm rãi nói một câu:

“Con gái ta, thừa hưởng dòng m.á.u của ta, có thể nhìn thấu mệnh cách phu quân tương lai.”

 

Nói xong câu đó, ông khép mắt rất lâu.

 

Hoàng đế hỏi lớn:

“Ai là con gái của hắn?”

 

Trong nhà lao tối tăm, Đại tỷ và Nhị tỷ vẫn bình tĩnh như thường, ta ngồi trong góc ngơ ngẩn.

 

Tứ muội sợ đến mức bám chặt lấy tay ta không buông:

 

“Tam tỷ ơi, muội không biết gì hết…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nó mới mười lăm, vừa qua tuổi cập kê, tính tình nhát gan từ nhỏ.

 

Năm đó, ta theo mẫu thân lên chùa dâng hương, lúc xuống núi gặp cơn mưa lớn, có một tiểu ăn mày đuổi theo chú chó nhỏ, ngã sõng soài vào vũng bùn chắn ngang xe ngựa.

 

Ta chỉ liếc nó một cái, đã khiến mẫu thân xuống xe cứu nó về.

 

Cũng vì vậy mà suốt mười năm qua, Tứ muội luôn thân thiết với ta hơn các tỷ tỷ khác.

 

Ta nâng mặt nó lên, để nó nhìn thẳng vào mắt ta:

 

“Tin ta, muội sẽ không sao cả.”

“Thật chứ?”

Ta bóp nhẹ lòng bàn tay nó: “Tất nhiên rồi. Muội biết bản lĩnh của ta mà.”

 

Chúng ta bị dẫn đến trước mặt Hoàng đế.

 

Ôngp có chút ngạc nhiên:

“Quả nhiên. Hắn nói bốn người, thì nhà hắn cũng có bốn đứa con gái.”

 

Phụ thân họ Minh, đặt tên chúng ta theo bốn mùa: Vọng Xuân, Văn Hạ, Vấn Thu, Tá Đông.

 

Hoàng đế hỏi tên, rồi hỏi từng người về tài nghệ đoán mệnh.

 

Người đầu tiên trả lời là Đại tỷ – Minh Vọng Xuân:

“Dân nữ có thể phân biệt thiện ác của con người.”

 

Người ta thường nói “biết người biết mặt, khó biết lòng”, nhưng với Đại tỷ, chỉ cần liếc qua là biết ai thiện ai ác.

 

Hoàng đế nói:

“Thiện ác trong lòng người, ngươi có nói, cũng không ai chứng thực được.”

 

Người thứ hai lên tiếng là Minh Văn Hạ:

“Dân nữ có thể nhìn ra thọ mệnh của người khác.”

 

Hoàng đế hứng thú:

“Thế nhìn xem trẫm sống được bao lâu?”

 

Nhị tỷ cúi đầu khấu lạy:

“Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương.”

 

Hoàng đế nhíu mày:

“Ngươi không dám nói thật. Vậy trong số người ở đây, hãy chỉ ra kẻ nào có tử kỳ gần nhất. Trẫm muốn xem có linh nghiệm không.”