Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 11:



11.

 

Thôi Tống sững người. Dương Hằng cứ thế nhìn hắn, rồi gọi cung nữ bên cạnh, nói mình thấy không khỏe, sai người đi truyền Thái y. Thôi Tống chưa kịp ngăn lại.

 

Đêm đó, tin Dương Hằng có thai lan khắp lục cung, vang cả kinh thành.

 

Ta đơn độc vào ngồi hàng ghế phía trước. Chẳng bao lâu sau, bắt đầu lễ khánh thọ và dâng lễ vật.

 

Thái tử dâng thư “Vạn dân chúc thọ”, Hiền vương dâng bình phong “Vạn thọ”, Thôi Tống dâng thư họa danh gia thời tiền triều, còn ta dâng một con vẹt toàn thân đỏ như máu.

 

Đến lượt Lý Huyền Ca, ngài ấy dâng hai con tuấn mã Hãn Huyết, ngàn dặm từ Bắc Cương chở về. Lễ vật đã quý, nhưng lòng trung của quân Bắc Cương còn nặng hơn.

 

Tứ muội dâng một bức họa vô danh – “Tình thâm phụ tử”. Lý Huyền Ca rõ ràng hoàn toàn không biết gì.

 

Cả đại điện im phăng phắc.

 

Mãi đến khi Hoàng đế nhìn bức tranh, rơi lệ nghẹn ngào, Thái tử liền quỳ lạy từng bước đến gần, dùng tay áo lau nước mắt cho phụ hoàng, nghẹn ngào xin lỗi, bật khóc thống thiết.

 

Phụ tử nhà đế vương, cuối cùng cũng hòa thuận trở lại.

 

Lý Huyền Ca thấy ta ngồi một mình, liền cầm ly đến mời rượu:

“Muội ấy lại phát cái chứng gì thế… tự dưng tặng tranh, rõ là tặng nhân tình cho Thái tử.”

 

Ta nâng ly đáp lại:

“Lễ của ngài còn quý hơn. Ta vừa nhìn rồi, hai con ngựa ấy trị giá ngàn vàng. Hãn Huyết bảo mã vốn hiếm khắp thiên hạ, lại còn phải đưa từ Bắc Cương về kinh, không biết đã mất bao công sức.”

 

Lý Huyền Ca nghe thế bèn cụp mắt, cạn sạch rượu trong ly, rồi chuyển sang chuyện khác:

“Đợi yến xong, ta đưa nàng về.”

 

Ta gật đầu. Thôi Tống và Dương Hằng vội về trước, chưa chắc còn chuẩn bị xe ngựa cho ta.

 

Trên điện cao, Hoàng đế đứng dậy rời ghế, chưa đi được mấy bước đã đột ngột ngã ngửa trở lại, mắt mở trừng trừng, không nói nên lời — tựa như trúng gió.

 

Toàn điện kinh hoảng.

 

Thái tử bế Hoàng đế chạy vội, Tứ muội cũng theo sau.

 

Cửa cung khóa chặt.

Cửa điện đóng kín.

 

Mấy chục người dự tiệc, ngoài hoàng thân quốc thích thì đều là mệnh quan triều đình, bị nhốt cả lại.

 

Thị vệ dẫn các Thái y vào, kiểm tra từng món ăn, lục soát người, lột mũ cởi đai, rối rít cả đêm, không ai chợp mắt, mà cũng chẳng tra ra manh mối gì.

 

Đến trưa hôm sau, mọi người bị ghi tên, điểm chỉ rồi thả ra.

 

Trước cổng cung, xe ngựa các phủ đậu chật kín.

 

Lý Huyền Ca đắp áo choàng lên vai ta, nhẹ nhàng đỡ lấy, định đưa ta lên xe ngài ấy.

 

Ta đang định bước tới, thì bị gọi giật lại:

“Thôi phu nhân.”

 

Ta và Lý Huyền Ca đều khựng lại, một lúc mới nhớ ra — đó là cách bọn hạ nhân phủ Thôi gọi ta.

 

Xe ngựa phủ Thôi đậu sát cửa cung, chắc đã đậu từ đêm qua.

 

Ta liền quay người lên xe phủ Thôi.

 

Tưởng là xe trống, không ngờ bên trong đã có Thôi Tống, chỉ một mình hắn.

 

“Sao ngài lại…”

 

Thôi Tống nhìn ta chằm chằm:

“Ra ngoài hóng gió.”

 

Ta ngồi gần cửa xe, suốt dọc đường không nói tiếng nào. Mệt mỏi rã rời, mà không sao ngủ được.

 

Hoàng đế lâm bệnh nặng, Thái tử túc trực ngày đêm, chính sự tạm giao cho Hiền vương và mấy đại thần chống đỡ, nhưng cũng chỉ là cầm chừng.

 

Thiên hạ sắp đổi chủ.

 

Ngay cả phủ Thôi cũng bắt đầu chuyển động.

 

Tin Dương Hằng mang thai truyền đến Tây Nam, Thái quốc công bắt đầu bí mật chỉnh đốn binh mã, rục rịch tiến kinh phản đối Thái tử.

 

Thôi Tống ngày ngày tiếp kiến vô số người, từ họ Dương, họ Thôi, đến họ Tống… nhưng lại chẳng hề ghé thăm A Hằng.

 

Nàng mang thai, ngồi chờ dưới hành lang cả nửa ngày, vẫn bị phái người đuổi về.

 

Chạng vạng, ta đang đứng cho vẹt ăn bên cửa sổ, Thôi Tống đứng nấp ở một góc hành lang, không biết nhìn ta bao lâu rồi.

 

“Giống hệt con nàng dâng lễ hôm ấy?”

 

Ta khựng lại một chút:

“Vẹt m.á.u đỏ là chim song sinh. Nhưng nuôi hai con là điềm xấu, nên ta chỉ dâng một con vào cung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thôi Tống không mấy bận tâm:

“Tướng số nhà nàng, chưa từng sai sao?”

 

Nể mặt Dương Hằng, ta nguyện chỉ điểm một câu:

“Đại nhân có nghe phụ thân ta từng đoán chuẩn vụ cháy ở thành Đông chưa?”

 

Thôi Tống: “Có nghe nói qua.”

 

“Lời tiên đoán, một khi đã nói ra, thì chính là nhân duyên. Người càng muốn tránh, càng khó tránh được.”

Ta đặt thìa bạc xuống, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm:

“Nhưng cuối cùng, chỉ có bản tâm con người, mới quyết được vận mệnh chính mình.”

 

Thôi Tống ngồi xuống, như đang nghiền ngẫm:

“Nàng muốn nói rằng, ta mặc kệ tất cả ư? Nay triều cục rối ren, muốn làm trung thần cũng chẳng dễ…”

 

“Đại nhân có thể từ quan, dắt mẹ con A Hằng về Tây Nam. Sinh con xong giao cho Thái quốc công, còn hai người thì quy ẩn điền viên.”

 

Hắn im lặng thật lâu.

 

Trời dần tối, khắp sân đều lên đèn. Vậy mà Thôi Tống lại ngỏ ý muốn ngủ lại:

“Ta mà đến gặp A Hằng, chỉ thấy nặng lòng. Ở chỗ nàng… thì thấy dễ chịu hơn một chút.”

 

Ta lặng lẽ nhìn hắn, khẽ nhếch môi, chỉ thấy nực cười.

 

Thôi Tống thấy ta cười, cũng cong môi theo, đảo mắt nhìn quanh, rồi nhắm đến chiếc trường kỷ cạnh cửa sổ:

“Ta ngủ chỗ đó.”

 

“Tùy ngài.” Ta chỉ tay ra khung cửa trước con vẹt:

“Đừng đóng cửa, ta không thích đóng cửa khi ngủ.”

 

Vài tháng nay, Thôi Tống đã ngủ lại viện ta bảy tám lần.

 

Đến mức sau đó, mỗi lần ta tới tìm Dương Hằng đều bị chặn ngoài cửa.

 

Đám nha hoàn quanh nàng cũng thầm bàn tán không thôi.

 

Ta liền không đến nữa.

 

Cứ để nàng nghỉ ngơi cho khỏe.

 

Chuyện trong đó, không dễ phân rõ rạch ròi.

 

Thôi Tống đã chọn như thế, thì ta và Dương Hằng không thể làm bạn nữa —

 

Bởi vì Dương Hằng yêu hắn.

 

Đêm đen như mực, ta nghe thấy tiếng động lạ, bèn từ trên giường ngồi dậy, đi qua chỗ Thôi Tống đang ngủ say, đẩy cửa sổ ra.

 

Một bóng đen nhỏ vụt qua, lại vụt về.

 

Con vẹt m.á.u đỏ đậu vững trên giá, bóng nó in trên cửa sổ chao đảo.

 

Ta đang định quay lại thì —

 

Giữa đêm khuya, vẹt cất tiếng kêu ngắn và sắc:

“Nghịch tử!”

 

Lưng ta lạnh toát.

 

Vẹt lại kêu:

“Di thể tử!” (con trong bụng mẹ khi cha chết)

 

Ta đứng không vững, lùi lại hai bước.

 

Từ trong đôi mắt đỏ rực của con vẹt, ta như nhìn thấy nó bay qua trời đêm đô thành, đáp xuống hành lang cung điện, đậu lên giá cửa sổ.

 

Bóng nó dưới ánh đèn chiếu dài trên bức bình phong “Vạn thọ”, chẳng ai để ý.

 

Bởi vì bình phong còn hắt ra hai bóng người — một kẻ nâng cằm người kia, một kẻ đổ thứ gì đó vào miệng.

 

Trong bóng tối, có người từ phía sau vòng tay ôm lấy vai ta.

 

Ta hoảng loạn, cắn chặt ngón tay không dám hét.

 

“Là ta, đừng sợ.” Là Thôi Tống cũng đã tỉnh.

 

Hắn vẫn đặt tay lên vai ta, nhìn khung cửa mở, lại nhìn con vẹt m.á.u đỏ:

“‘Nghịch tử’… ‘Di thể tử’… Không biết học từ đâu ra…”

 

Thôi Tống mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt chợt dâng trào cảm xúc.

 

Ta cũng dần bình tĩnh lại.

 

Thái tử đã ra tay rồi.

 

Ngai vàng… chỉ còn là chuyện sớm muộn.