Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 24



24.

 

Năm thứ hai mươi kể từ ngày ta đăng cơ, Minh Cẩn đã mười bốn tuổi.

 

Mùa xuân năm ấy kéo dài bất thường, Triệu Minh Thừa lặng lẽ phát bệnh. Ban đầu chỉ là cảm lạnh, ông vẫn đều đặn lên triều. Ta sai người kê ghế cho ông ngồi. Nhưng bệnh tình mãi không thuyên giảm, ta bèn đưa ông vào ở trong cung, để Thái y dễ bề chăm sóc hơn. Thế mà bệnh vẫn không khá lên, thậm chí càng lúc càng nặng.

 

Ta trách mắng Thái y viện, lại bị chính ông ngăn lại.

 

Ông nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai tay siết lấy tay ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay ta:

 

“Bệ hạ, đừng nổi giận. Ta già rồi. Nếu sống đến sang năm, ta cũng đã năm mươi tuổi rồi. Không phải ai cũng sống thọ như Dương Thiệu.”

 

Ta siết tay ông, cúi đầu nhìn ông, ánh mắt mờ đi trong nước mắt:

 

“Hoàng thúc, người đừng như vậy… Người còn phải nhìn trẫm giao lại hoàng vị cho họ Triệu cơ mà…”

 

Triệu Minh Thừa cười yếu ớt:

 

“Bệ hạ cũng biết nói lời như thế rồi sao? Người là thuật sĩ, rõ nhất ta có c.h.ế.t hay không.”

 

Ta sững lại.

 

Ông từ từ dời mắt, ngước nhìn mành giường phía trên đầu, như đang nhớ lại chuyện cũ:

 

“Nhớ lại hai mươi năm trước, khi ta gặp Bệ hạ trong chiếu ngục, cứ ngỡ người đang nói mớ. Giờ ta nằm đây, mơ mơ hồ hồ, chẳng rõ người trong chiếu ngục năm ấy là giấc mộng, hay giang sơn yên ổn bây giờ là một giấc mộng…”

 

Triệu Minh Thừa buông tay ta ra, khẽ khàng khép mắt.

 

Ta lập tức chộp lấy tay ông, sững sờ trong khoảnh khắc, rồi gục xuống mép giường, khẽ khàng nức nở.

 

Hiền vương Triệu Minh Thừa, trải ba triều, tận tâm tận lực, qua đời trong cung. Linh cữu quàn ba ngày, toàn cung thương khóc, tiễn đưa Hiền vương.

 

Hai mươi năm sau, ta lại bước vào Đông cung, đến gặp cố nhân.

 

Cỏ dại mọc um tùm, cửa nẻo tứ phía đổ nát, chum vại khô cạn, mái hiên giăng đầy mạng nhện.

 

Gã gia nhân già đưa ta tới trước căn phòng nọ, ném vào trong một cái bát mẻ để dò đường. Ngay sau đó, một bàn tay khô quắt bấu lấy bậu cửa sổ.

 

Triệu Triệt ló đầu ra, tóc tai rối bời, tiều tụy không tả xiết. Trong tay hắn là chiếc trâm vàng, giúp ta dễ dàng nhận ra.

 

Hắn gầy trơ xương. Hắn hình như không nhận ra ta nữa, chỉ há miệng thều thào một chữ:

 

“Ăn.”

 

Hắn đòi ăn.

 

Lão nô kia nói, đừng nhìn Triệu Triệt thế này mà lầm, thân thể hắn cứng cỏi lắm, mỗi ngày một bát cám, sống mãi không chết. Trước đây có người muốn cướp cây trâm ấy, còn bị hắn đánh suýt chết.

 

“Là kỷ vật của mẹ hắn, đương nhiên hắn trân quý.”

 

Ta tiến lại vài bước, phất tay gọi hắn:

 

“Trẫm đến báo cho ngươi hay, thúc phụ ngươi c.h.ế.t rồi, ngươi nên biết.”

 

Hắn vẫn giữ bộ dạng ngây ngốc ấy, há miệng nhắc lại:

 

“Thúc phụ…”

 

“Thúc phụ ngươi thương ngươi. Những năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi, cũng là vì ông ấy. Giờ tốt rồi, ngươi có thể đi rồi. Đi đi, theo ông ấy, nói với ông ấy một câu ‘xin lỗi’.”

 

Ta vung tay.

 

Bảy tám người mang Bạch Lăng xông vào phòng. Bên trong vọng ra tiếng giãy dụa dữ dội.

 

Cựu Thái tử Triệu Triệt, nghe tin Hiền vương qua đời, quá đau lòng mà tự vẫn trong Đông cung.

 



 

Trời chạng vạng, hai ba cung nữ cầm đèn, men theo bậc đá, lần lượt thắp lên từng ngọn đăng thạch tứ giác. Vừa thấy ta, họ liền quỳ xuống hành lễ. Ta vội vã đi qua, đến thẳng Trường Ninh cung.

 

Cửa cung đóng kín.

 

Lý Huyền Ca nói chàng bệnh, không thể nghênh giá.

 

Ta đứng ngoài cửa thật lâu, rồi quay lưng lại, tựa lên cánh cửa, khẽ nói:

 

“Lý Huyền Ca, Hiền vương đi rồi. Ông nói ông già rồi. Chành biết không? Trẫm cũng ba mươi chín tuổi rồi, chẳng còn thêm được mười năm nào nữa để phí phạm với chàng.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết mờ nhạt, dài giọng than một hơi:

 

“Là trẫm g.i.ế.c phụ thân chàng. Là ông ta trước ép c.h.ế.t mẫu thân trẫm. Trẫm là người rạch ròi công tư, rạch ròi ân oán, chưa từng giận lây sang chàng. Chành sống không nổi trong cung này, trẫm cho chàng đi là được.”

 

Cửa điện đột ngột mở ra, ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.

 

Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

 

Chàng một tay ôm lấy eo ta, ánh mắt lạnh băng, chứa đầy oán hận:

 

“Minh Vấn Thu, ngươi còn muốn gì ở ta? Nói đi!

 

Năm xưa là lệnh bài, sau đó là hoàng vị, là binh quyền Bắc Cương, là tính mạng của phụ thân ta – ngươi còn muốn gì nữa? Ngươi cứ nói!”

 

Ban đầu chàng chất vấn bình tĩnh, sau đó dần dần kích động, mắt đầy lệ, cả người run rẩy không kềm được.

 

Chàng cắn môi, ôm siết lấy ta, vùi đầu vào cổ ta, giọng nghẹn ngào mà nhẹ bẫng:

 

“Ngươi nói xem, ta còn cái gì có thể cho ngươi nữa?”

 

Trái tim ta đau như bị kim châm từng mũi nhỏ.

 

Ta vòng tay ôm lấy chàng:

 

“Hãy cùng ta đi hết quãng đời này.”

 



 

Năm thứ ba mươi kể từ khi ta làm hoàng đế, cuối cùng cũng đến ngày dầu cạn đèn tàn.

 

Ta luôn mệt mỏi, hay thiếp đi bất chợt, nhưng không muốn ngủ nữa.

 

Lúc trước còn dạy Minh Cẩn xử lý chính vụ, lúc tỉnh dậy thì đã là Lý Huyền Ca đang chăm sóc ta.

 

Ta yếu ớt nằm trên giường, cố gắng nghiêng đầu, tựa mặt lên tay chàng:

 

“Lý Huyền Ca, ta muốn ăn bánh ngọt. Ta muốn ngồi trong xe ngựa ăn bánh ngọt.”

 

Ngón tay chàng khẽ run, đặt bát thuốc xuống:

 

“Bệ hạ không được ăn, uống thuốc mới khỏi được.”

 

Ta ngửa đầu, cười với chàng:

 

“Ta không khỏi đâu. Nhị tỷ đã đến gặp ta, tỷ ấy không dám lừa ta. Ta sắp c.h.ế.t rồi, Lý Huyền Ca.”

 

Chàng cúi đầu nhìn ta, gật nhẹ:

 

“Ừ, người sắp c.h.ế.t rồi.”

 

Chàng cũng cười, cười đến mức nước mắt tràn mi.

 

Ta đưa tay, nhẹ nhàng lau lệ cho chàng:

 

“Lý Huyền Ca, Minh Cẩn năm nay hai mươi bốn tuổi rồi. Chàng nói xem, con bé có thể làm một hoàng đế tốt không?”

 

Chàng nắm tay ta, cúi đầu, áp mặt vào lòng bàn tay ấy:

 

“Người đi một bước, tính trước mười bước. Ngay cả hậu sự cũng tính rồi à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng thật tốt.

 

Chàng thật sự là rất tốt.

 

Chàng biết ta mệt, không còn sức.

 

Ta không nỡ buông tay khỏi gương mặt chàng, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng rút về, từ từ nằm xuống.

 

“Lý Huyền Ca, Minh Cẩn sẽ làm hoàng đế, chàng mới năm mươi hai tuổi. Ta vốn định để chàng tuẫn táng, nhưng giờ ta không nỡ nữa.”

 

Ta giơ tay, gõ xuống mép giường:

 

“Trong ngăn bí dưới giường, có chiếu thư tuẫn táng ta để lại. Chành lấy ra, thiêu đi.”

 

Lý Huyền Ca làm theo, lấy ra chiếu thư đã viết từ vài tháng trước, đọc kỹ từ đầu đến cuối:

 

“Bệ hạ, thánh chỉ phong hậu năm đó viết cẩu thả vô cùng, nay chiếu tuẫn táng lại tinh xảo chỉnh tề đến thế.”

 

Ta nghiêng đầu cười, nước mắt trào ra từ khóe mắt:

 

“Lúc phong hậu, viết tùy tiện, chàng cũng hài lòng. Giờ nếu không viết đàng hoàng, sợ chàng vừa trách ta tàn nhẫn, lại trách ta vô tình.”

 

Chành nhẹ nhàng gấp chiếu thư lại:

 

“Bệ hạ từng viết cái còn tệ hơn—chính là lá thư cầu tình nịnh nọt ấy.”

 

Nói rồi chàng nhắm mắt, khóe môi nhếch lên, chậm rãi đọc lại:

 

“Phu quân, sao có thể nghe lời gièm pha mà liên lụy thiếp? Từ khi biệt ly, sớm tối tưởng nhớ chàng, ăn ngủ không yên, tinh thần tiêu điều, huống chi bị Thôi Tống sỉ nhục, thiếp đều bất đắc dĩ. Nay ở Kinh thành vì chàng quét sạch thế lực, mong ngày chàng sớm trở về.”

 

Chàng đọc xong, quay đầu nhìn ta:

 

“Không có chữ nào là thật.”

 

Ta ngẩn người nhìn chàng, chợt cười khan, cổ họng khô rát, không còn chút sức lực.

 

Thật ra có.

 

“Mong ngày chàng sớm trở về”, là thật.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, chầm chậm nhắm mắt lại.

 

Nhưng ta thấy chàng cầm thìa thuốc, đặt qua một bên, bưng bát lên.

 

“Đừng… Lý Huyền Ca, ta không uống thuốc nữa…”

 

Chàng cụp mắt nhìn bát thuốc, giọng nhẹ như than thở:

 

“Thuốc này, là ta uống.”

 

Ta nghiêng đầu, nhìn chàng đầy bối rối.

 

Chàng ngửa đầu uống cạn, đặt bát xuống, bình tĩnh trèo lên giường, nằm cạnh ta.

 

Ta kinh hãi nhìn chàng, giọng run rẩy:

 

“Chàng… chàng làm gì vậy?”

 

Chàng nghiêng người, mỉm cười nhìn ta:

 

“Vấn Thu, đừng sợ.”

 

Chàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt ta:

 

“Ta sẽ không bỏ nàng lại lần thứ hai.”

 

Chất độc phát tác rất nhanh.

 

Chàng cong lưng vì đau, co rút bên cạnh ta, cả người run lên bần bật.

 

Ta dùng tay nâng lấy khuôn mặt chàng.

 

Lý Huyền Ca nghiêng đầu, nhìn ta không rời, môi không ngừng trào m.á.u đen, đứt quãng lặp lại:

 

“Từ khi biệt ly… sớm tối tưởng nhớ… ăn ngủ không yên… tinh thần tiêu điều…”

 

Chàng cố gắng nghiêng người tới gần, như muốn hôn ta.

 

Ta nghiêng người lại gần chàng.

 

Nghe thấy chàng hé miệng, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn:

 

“… Là thật.”

 

Từ khi biệt ly, sớm tối tưởng nhớ, ăn ngủ không yên, tinh thần tiêu điều.

 

Minh Vấn Thu, ta thật sự—như vậy—nhớ nàng, yêu nàng, nghĩ về nàng, oán trách nàng.

 

Ta bỗng cảm thấy nỗi bi thương cuộn lên, không sao kìm nén nổi, bật khóc thành tiếng.

 



 

Hoàng hậu Lý Huyền Ca, tự uống độc, tuẫn táng.

 

Trước khi lìa đời, mắt không thấy, miệng không nói, tai đầy tiếng người xôn xao: Minh Cẩn, Dương Minh Triều, Đại tỷ, Nhị tỷ, Lý Mục…

 

Những âm thanh ấy dần mờ xa, nhẹ như gió, chẳng còn nghe rõ.

 

Ta dường như lại có thể nhìn thấy rồi—

 

Thiếu niên Lý Huyền Ca tung người hai bước, trèo lên tường, tay cầm con chim nhỏ đỏ rực như lửa, đưa về phía ta:

 

“Đây là vẹt của muội à?”

 

Ta gật đầu:

 

“Phải.”

 

Chàng liền trả lại cho ta, chỉ vào lầu thủy các trong viện:

 

“Ta thấy muội đến đây mấy ngày rồi. Phụ thân ta đang nghị sự, không thích bị làm phiền. Bị bắt gặp là c.h.ế.t chắc.”

 

Ta nhìn chàng một lúc:

 

“Phụ thân huynh tên gì?”

 

“Lý Tán.”

 

“Tốt.”

 

Ta chuẩn bị nhảy xuống tường, chàng lại níu tay ta. Ta cảnh giác quay đầu nhìn.

 

Chàng ngập ngừng, mở lời:

 

“Vậy phụ thân muội tên gì?”

 

Ta lạnh lùng nhìn chàng:

 

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

 

Chàng đứng thẳng dậy, mím môi, ngước mắt nhìn ta:

 

“Ta muốn đến cầu thân.”

 

Ta đứng trên tường, đối diện chàng:

 

“Mẫu thân ta vừa mới mất.”

 

【Hết】