Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 4:



4.

 

Hai tháng sau, ta và hai tỷ tỷ được đưa vào hoàng cung.

 

Nghe nói thương thế của Tứ muội đã sớm khỏi, còn ngày đêm hầu hạ bên cạnh hoàng đế, từng xảy ra xích mích với một vị phi tử.

 

Hôm nay, hoàng đế không chỉ triệu chúng ta vào cung, mà còn mời bốn người mà cha ta từng nhắc tới.

 

Ngài muốn ban hôn.

 

Bên trái đại điện có bốn nam tử ngồi ngay ngắn, mỗi người đều mang dáng vẻ tôn quý, khí độ bất phàm. Phía trước là năm tấm bình phong thêu dài, có thể mơ hồ nhìn thấy dung mạo của họ qua những khe hở.

 

Từ trái sang phải là hai người trẻ tuổi: một vị là tướng quân, một là thái tử, tuổi chừng mười tám mười chín. Tướng quân anh tuấn dũng mãnh, thái tử thì đoan chính nhã nhặn.

 

Tiếp theo là vị tể tướng trẻ tuổi, dung mạo xuất chúng. Cuối cùng là Hiền vương—hoàng thúc—niên kỷ hơi lớn hơn.

 

Đại tỷ và nhị tỷ đang khẽ nói chuyện với nhau, còn ta thì bị lạnh nhạt một bên.

 

Từ nhỏ đến lớn, hai người họ luôn xa cách với ta, như thể ta là kẻ mang tội tày trời.

 

Không bao lâu sau, hoàng đế đến, ngồi lên long vị.

 

“Trẫm muốn xem thử, trong bốn tỷ muội các ngươi, ai có ánh mắt chuẩn nhất.”

 

Tứ muội đi theo sau hắn, ăn vận như một quý nữ, thấy chúng ta ngồi sau bình phong liền vội vàng chạy đến bên cạnh ta:

 

“Tam tỷ!”

 

Nàng ta ngồi sát lại gần, ta cũng đưa tay nắm lấy tay nàng ta, tiện thể ấn nhẹ lên cổ tay—ta biết bắt mạch.

 

Thương thế kia đúng là đã khỏi hẳn.

 

Một vết thương nặng như vậy, đến cao thủ võ nghệ còn chưa chắc toàn mạng.

 

“Tam tỷ,” nàng ta không phát hiện ta đang suy nghĩ gì, khẽ hạ giọng, “bệ hạ cho phép muội và tỷ chọn trước.”

 

Nàng ta quay sang nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng:

“Nếu đại tỷ họ chọn trước…”

 

Ta từ chối:

“Phải để họ chọn trước, chúng ta mới có được thông tin.”

 

“Nghĩa là, tỷ định nhìn xem đại tỷ chọn ai thì biết ai là người lương thiện, nhị tỷ chọn ai thì biết ai sống lâu nhất. Nhưng như vậy, chẳng phải người còn lại đều là kẻ ác, hoặc là kẻ yểu mệnh sao?”

 

Ta nhìn về phía bốn người kia:

“Kẻ ác, chưa chắc đã thua. Còn người c.h.ế.t sớm… cũng đâu phải ta chết. Biết người biết ta, mới là quan trọng nhất.”

 

Tứ muội do dự rõ ràng. Nàng ta muốn chọn trước, nhưng không có thiên phú như ta, chẳng biết bắt đầu từ đâu.

 

“Muội tin tỷ.”

 

Đại tỷ là người đầu tiên đứng dậy, lấy ngọc bội trong khay cung nữ, bước ra ngoài bình phong.

 

Thái tử Triệu Triệt nổi tiếng nhân hậu, ba năm trước đích thân đi cứu trợ thiên tai ở Tây Nam, cùng ăn cùng ở với dân, đến mức phải g.i.ế.c ngựa của mình nấu ăn để cứu đói.

 

Nhưng ngoài dự liệu, đại tỷ không chọn thái tử, mà đưa ngọc bội cho Hiền vương.

 

Hiền vương Triệu Minh Thừa là em trai cùng cha khác mẹ của hoàng đế, trầm ổn, mưu lược, là người ủng hộ trung thành của thái tử trong triều.

 

Việc đại tỷ chọn hắn ta chứng tỏ hắn là người lương thiện—thế là đủ cho ta ghi nhớ.

 

Hiền vương cũng có phần bất ngờ, nhưng vẫn nhận lấy. Hắn đã có vương phi, thêm một nữ tử cũng không ảnh hưởng gì.

 

Nhị tỷ chọn thái tử, chứng tỏ hắn có tuổi thọ dài nhất.

 

Nàng đặt ngọc bội lên bàn.

 

Triệu Triệt chỉ hơi ngẩng mắt, sắc mặt bình thản, không hề đưa tay nhận lấy, như thể chưa từng xảy ra.

 

Đến lượt ta.

 

Ta vừa định đứng dậy, Tứ muội đã kéo tay ta, quỳ xuống, nghẹn ngào khẩn thiết:

“Tỷ đừng đi! Muội không biết nên chọn ai. Muội cầu xin tỷ… hãy nói cho muội biết, ai có kết cục tốt nhất?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta thoáng sững lại.

 

Ta không thể nói.

 

Vì khi ta nhìn thấy một người, điều đầu tiên hiện ra không phải là gương mặt—mà là cảnh tượng lúc họ chết.

 

Nỗi kinh hoàng đó, không lời nào tả xiết.

 

Bốn người bọn họ đang ngồi cười nói, nhưng trong mắt ta, lại là…

 

Kẻ đó c.h.ế.t đói, bị ngụy trang thành treo cổ tự vẫn.

 

Kẻ kia bị đ.â.m một kiếm từ sau lưng.

 

Người nữa bệnh c.h.ế.t giữa cung đình trong nỗi bi thương.

 

Còn một người bị ép tuẫn táng bằng độc dược…

 

Ta không thể nói. Cũng không thể nói với Tứ muội rằng, có lẽ chính ta… sẽ là người g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.

 

Làm sao nói được?

 

Nhất là những cảnh c.h.ế.t ấy, ta đều có mặt.

 

Nhưng nếu không nói, nàng ta sẽ không buông tha.

 

Ngay cả cung nữ bên cạnh cũng không ngăn cản. Ta hiểu—đó là ý của ai.

 

“Đừng khóc, ta sẽ nói.”

 

Ta suy nghĩ kỹ, cuối cùng hạ quyết tâm:

“Muội chọn Tể tướng Thôi Tống đi.”

 

Khoảnh khắc ấy, tiếng khóc của nàng lập tức ngừng lại, giọng chuyển sang lạnh lùng:

“Tam tỷ, tỷ nói, muội có nên tin tỷ không?”

 

Nàng ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, sắc mặt lạnh tanh đứng dậy, cầm lấy ngọc bội, xoay người bước đi.

 

Bước chân nàng ta cực nhanh, như muốn cướp lấy lượt của ta. Ta vội vàng đưa tay ra kéo tay áo nàng ta nhưng không kịp.

 

Hai cung nữ chắn trước mặt ta:

“Ý chỉ của hoàng thượng, Tứ tiểu thư có thể chọn trước bất cứ lúc nào.”

 

Thì ra, nàng ta lừa ta ngay từ lúc ngồi xuống, chỉ để lấy lòng ta.

 

Nàng ta đã giăng sẵn một cái bẫy.

 

Tứ muội không tin lời ta, không chọn Thôi Tống mà chọn tướng quân Lý Huyền Ca.

 

Lý Huyền Ca nhìn thấy là nàng ta thì sững người, ngón tay co lại, không nhận ngọc bội cũng không nhìn nàng ta.

 

Hắn nhìn ta xuyên qua bình phong, ánh mắt phức tạp.

 

Trong bốn người đó, chỉ có hắn chưa từng cưới vợ.

 

Hắn thầm mến ta.

 

Nhà tổ họ Lý ở hẻm Đông thành, đã lâu không có ai ở.

 

Năm ta mười tuổi, trèo tường vào bắt vẹt, lần đầu gặp thiếu tướng quân Lý Huyền Ca, hắn nhảy lên cây giúp ta bắt lại con chim.

 

Ba năm sau, ta chịu tang xong, một ngày hè đi dạo hồ gặp lại, hắn chèo thuyền tới, hái sen tặng ta.

 

Lá sen xanh mướt, hoa sen hồng phấn rung rinh, khiến người ta xao lòng.

 

Nếu không có màn vừa rồi của Tứ muội… ta vốn định chọn hắn.

 

Ta cầm ngọc bội, ngón tay vuốt ve, do dự bước ra.

 

Khi đi ngang qua chỗ thái tử, hắn đang cầm chén trà, chợt lên tiếng:

 

“Bị chọn rồi… cũng có thể chọn lại.”