Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 3:



3.

 

Nhị tỷ ngồi thẳng lưng, ánh mắt quét một vòng, rồi chậm rãi giơ tay chỉ vào góc điện:

“Là hắn.”

 

Hoàng đế nhìn theo:

“Hắn sao?”

 

Người bị chỉ trúng là một thị vệ tướng mạo bình thường. Hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

 

Ta quỳ bên cạnh nhị tỷ, nhân lúc đó lén ngẩng đầu nhìn, nào ngờ cảnh tượng hiện lên trước mắt lại khiến ta sững sờ. Ta cố ép mình trấn định, phát hiện gã thị vệ cúi đầu thật thấp, bàn tay lặng lẽ di chuyển về phía chân, ngón tay khẽ chạm vào bên trong giày—chỗ đó chỉ có thể giấu được một con d.a.o nhỏ.

 

Hoàng đế bước tới gần. Ngay khoảnh khắc ấy, gã thị vệ đột ngột bật dậy lao tới, một tia sáng bạc lạnh lẽo xẹt qua tay hắn.

 

“Thích khách!”

 

Cả điện náo loạn.

 

Ta cúi người vốc một nắm đất, ném thẳng vào mặt hắn, rồi rút thanh kiếm bên cạnh hoàng đế, dồn toàn lực đ.â.m thẳng ra trước—xuyên qua n.g.ự.c hắn.

 

Gã thị vệ trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, đầu rũ xuống, m.á.u từ lưỡi kiếm nhỏ từng giọt.

 

Đây là lần đầu tiên ta g.i.ế.c người. Tim đập hỗn loạn, hơi thở dồn dập. Ta quay lại nhìn hoàng đế—nhưng trước tiên lại thấy Tứ muội.

 

Nàng ta quay đầu nhìn ta trong hoảng loạn, đang nhào vào lòng hoàng đế như muốn lấy thân che chắn cho ngài.

 

Ngược lại, Đại tỷ và Nhị tỷ dù gần hơn lại vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, không hề nhúc nhích.

 

Cảnh tượng ấy khiến ta nhanh chóng trấn tĩnh lại. Ta ném thanh kiếm xuống đất, quay về quỳ đúng vị trí cũ.

 

Hoàng đế liếc nhìn Tứ muội đang ôm lấy mình, lạnh lùng đẩy nàng ra, đi thẳng đến trước mặt ta:

“Ngươi tên gì?”

 

“Thần nữ là Minh Vấn Thu.”

 

“Ngươi biết võ?”

 

“Không biết.”

 

Hắn tiến lên nửa bước:

“Vậy vừa rồi là gì?”

 

Ta ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt hắn:

“Thần nữ có thiên phú, có thể nhìn thấy cái chết. Chỉ cần gặp một người, liền thấy được cảnh tượng tử vong của người đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

So với hai tỷ tỷ trước, lời ta nói khiến hoàng đế thực sự chấn động.

 

Ta chìa tay ra, cho hắn thấy vết thương ở lòng bàn tay bị lưỡi kiếm rạch sâu:

“Hôm nay là lần đầu tiên thần nữ cầm kiếm, chẳng qua chỉ là thuận tay mà làm thôi.”

 

Hoàng đế nhìn kỹ tay ta, rồi cầm thanh kiếm lên, khẽ xoay trong tay, giọng hờ hững:

“Vậy ngươi cũng có thể nhìn thấy kết cục của trẫm?”

 

“Là… thọ chung mệnh tận.”

 

Hắn bật cười, không tỏ thái độ tin hay không. Rồi hắn nhìn khắp điện, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở Tứ muội.

 

Tứ muội sợ hãi quỳ sụp xuống:

“Thần…”

 

Đại tỷ vội thay nàng ta giải thích:

“Đó là Tứ muội thần nữ, là con nuôi, không biết thuật xem mệnh.”

 

Hoàng đế nâng thanh kiếm, khẽ gác dưới cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên:

“Không ngờ còn có người đi kèm cho đủ số.”

 

Tứ muội bị ép ngẩng đầu lên, thấy hoàng đế không có ý thu tay lại, liền hoảng hốt đứng bật dậy, thân thể run rẩy:

“Bệ… bệ hạ…”

 

Hoàng đế lạnh lùng quay đầu, liếc qua Đại tỷ, rồi Nhị tỷ, cuối cùng dừng lại ở ta:

“Trẫm không tin. Nếu các ngươi thật sự linh nghiệm như vậy, thì đoán xem, trẫm sẽ g.i.ế.c nàng không?”

 

Tất nhiên là không.

 

Bởi ngay từ lần đầu tiên gặp Tứ muội, ta đã thấy được cái c.h.ế.t tương lai của nó.

 

Nàng ta mặc hậu phục, khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng, giơ d.a.o đ.â.m về phía một người phụ nữ trước mặt, lại bị một mũi tên xuyên tim giữa không trung. Nàng ta loạng choạng, m.á.u trào ra khỏi miệng.

 

Người phụ nữ kia như đã đoán trước, giật trâm cài tóc, lạnh lùng đ.â.m thẳng vào cổ nàng.

 

Ta nghĩ đến cảnh tượng đó, liền nói thật:

“Bệ hạ sẽ không g.i.ế.c muội ấy.”

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c trái Tứ muội.

 

Nàng ta kinh hoảng ôm ngực, m.á.u trào ra từ kẽ tay, không thể ngăn lại, hai đầu gối khụy xuống nền, ngã rạp xuống.

 

Hoàng đế rút kiếm ra, lau máu, giọng lạnh như băng:

“Đưa về cung cứu trị. Nếu không cứu được… g.i.ế.c cả bốn người.”