Thần Sách Tử Vi, Vị Nữ Đế Đầu Tiên

Chương 9:



9.

 

Dương Hằng đẩy đám người đến phúng viếng ra, kéo ta vào lòng, dùng tay áo rộng che lấy mặt ta, dẫn vào một gian phòng phía sau.

 

“Chàng vốn là người như vậy.” Nàng giúp ta thoa thuốc, giọng nhẹ nhàng, “Cái c.h.ế.t của Thôi Quý phi đã đẩy chàng lên đầu sóng ngọn gió, chàng không muốn bị cuốn vào bè phái tranh đấu.”

 

Ta lạnh nhạt đáp:

“Vậy thì hắn nên từ quan.”

 

Dương Hằng bật cười, nhưng vì đang là tang kỳ của quý phi, nên vội đưa tay che miệng lại:

 

“Muội đừng so đo với chàng. Trên đời này làm gì có người trong nhà lại tranh đúng sai với phu quân?”

 

Ta đẩy tay nàng ra:

 

“Hắn là phu quân của tỷ, không phải của ta.”

 

Dương Hằng khẽ cười, đặt lọ thuốc vào tay ta:

 

“Vậy sao? Vậy nếu là Lý Huyền Ca thì sao?”

 

“Ngài ấy sẽ không động thủ với ta.”

 

Dương Hằng bảo ta cứ nghỉ ngơi, không cần ra ngoài chịu tang nữa.

 

Tối hôm đó, Thôi Tống đến gặp ta. Tính từ lúc ta vào phủ đến giờ đã ba tháng, đây mới là lần thứ hai hắn bước vào viện của ta. Khung cửa vang lên hai tiếng gõ.

 

“Hôm nay… ta không cố ý.”

Ta dựa vào giường cạnh cửa sổ, cầm sách trong tay, chẳng buồn đáp lời.

 

“Ngươi cũng biết, thuật số ứng nghiệm mạnh mẽ như thế, khiến ta cảm thấy kinh sợ.”

 

Ta dứt khoát đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn bóng người nơi cửa:

 

“Thôi đại nhân, hôm đó là chính ngài muốn hỏi, ta nói thật, lại khiến ngài không vui. Ngài sợ cái gì? Quý phi uống thuốc độc, là vì muốn trả thù cho công chúa. Biết đâu ngày sau, ngài c.h.ế.t cũng là vì người mình yêu đấy.”

 

Hắn đứng ngoài cửa lặng im một hồi, rồi xoay người rời đi.

 

Thôi Quý phi theo hầu Hoàng thượng hai mươi năm, được sủng ái gần mười năm, dù không sinh được hoàng tự, nhưng cái c.h.ế.t lại chấn động cả hậu cung. Hoàng đế chưa kịp giận nàng, lập tức truy phong làm Hoàng hậu.

 

Còn tiên hoàng hậu – mẹ ruột Thái tử – đã mất nhiều năm, hoàng đế không thể trút giận lên nàng, đành trút sang Thái tử. Huống hồ ta từng nói với người, Thái tử sẽ có ngày hạ độc người. Sau chuyện này, Hoàng đế lại càng thêm phần tin tưởng.

 

Nghe nói Đông cung bị trọng binh canh giữ, không một ai được vào thăm. Hiền vương Triệu Minh Thừa dẫn quần thần quỳ ngoài điện cầu xin cho Thái tử, cũng chẳng lay động được Hoàng đế.

 

Triệu Minh Thừa từng đến tìm Thôi Tống, nhưng còn chưa được vào cửa.

 

Khi ấy, Thôi Tống đã lấy cớ bệnh tật, nửa tháng không thượng triều.

 

Đại tỷ tới phủ tìm ta:

 

“Ta không phải vì Thái tử mà đến cầu xin, chỉ là nhị muội cũng đang bị giam trong Đông cung.”

 

Ta đang cắm hoa, thản nhiên đáp:

 

“Đại tỷ, tỷ tin ta đi, tỷ ấy sẽ không c.h.ế.t đâu.”

 

Nàng bất ngờ giật cành hồng gai dài khỏi tay ta:

 

“Minh Vấn Thu, muội ấy là ruột thịt của muội đấy.”

 

Ngón tay ta bị gai cào rớm máu, giọt m.á.u vừa kịp trào ra đã bị ta ấn vỡ:

 

“Đại tỷ, tỷ giỏi nhìn người như vậy, vậy tỷ thấy ta là loại người nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta chậm rãi quan sát nét mặt nàng.

 

“Tỷ và nhị tỷ lạnh nhạt với ta bao nhiêu năm, không phải vì trong mắt hai người ta là kẻ xấu ư? Ta đâu có không hiểu? Giờ cần dùng đến ta rồi, lại đến đây van xin?”

 

Minh Vọng Xuân xoay người bỏ đi.

 

Ta cũng chẳng rõ thế nào là thiện, là ác. Nhưng đại tỷ có thiên phú nhìn người, lại biết kết giao người hiền, tránh xa kẻ tiểu nhân. Trong số bốn chị em chúng ta, chỉ có nàng là thực sự hòa hợp với phu quân, sống những ngày vui vẻ yên lành.

 

Còn Đông cung thì đang bước vào một mùa đông khắc nghiệt.

 

Ngược lại, phủ Thôi Tống lại ấm cúng náo nhiệt lạ thường. Nhân cớ tang sự của quý phi, Thôi Tống lấy lý do dưỡng bệnh ở nhà gần nửa tháng, cùng Dương Hằng đốt hương chơi đùa trong lầu giấy.

 

Lầu giấy nhỏ hẹp, nhưng trải thảm lông mềm mại. Ba người chúng ta ngồi trong đó, Dương Hằng ngồi bên bếp than đun trầm hương, chuyên tâm vô cùng, Thôi Tống vòng tay từ sau lưng nàng, thỉnh thoảng chỉ điểm đôi ba câu, khói trầm thơm dìu dịu lan khắp gian phòng.

 

Ta ngồi trông ấm trà, mơ màng buồn ngủ, quạt tròn rơi khỏi tay, rớt xuống phía trước.

 

Thôi Tống đưa tay đỡ lấy cán quạt, đặt lại lên bàn trước mặt ta.

 

Dương Hằng ngoái đầu lại, đề nghị:

 

“Hay là mời Lý tướng quân đến phủ đi?”

 

Ta liền ngồi thẳng dậy.

 

Thôi Tống đồng ý.

 

Khi Lý Huyền Ca đến, trời vừa dứt trận tuyết đầu. Ngài ấy ôm một bó mai đỏ lớn, đến đưa cho ta.

 

Ta cùng Lý Huyền Ca ở sân phủ đắp người tuyết, cắm đầy cành mai lên đó.

 

Thôi Tống và Dương Hằng ngồi trong lầu giấy, hương khói và hơi nóng lượn lờ tràn ra.

 

Chỉ là người tuyết đắp xong, nhìn chẳng khác gì nấm mồ, hai ta nhìn nhau, không nói lời nào, rồi lại cùng nhau đập nát nó đi.

 

Bên kia, Dương Hằng bị lửa cháy xém đuôi tóc, kéo Thôi Tống chạy ra ngoài.

 

Bốn người nhìn nhau cười rộ lên.

 

Đến khi vẽ xong đồ án “Cửu cửu tiêu hàn đồ”, Đông cung thái tử phi – người đã bệnh suốt ba năm – cũng vừa mới tắt thở.

 

Thái tử phi thân phận cao quý, không thua kém gì Dương Hằng, từng là hồng nhan tri kỷ của nàng. Để lo tang lễ cho thái tử phi, lệnh cấm của Đông cung cũng được gỡ bỏ.

 

Dương Hằng dẫn ta đi viếng.

 

Trong cung có không ít cung nhân phục vụ, nhưng nữ chủ có danh phận lại chẳng mấy ai – điều này thật kỳ lạ.

 

Nhị tỷ mới gả vào nửa năm, cũng phải ra mặt tiếp đãi khách viếng.

 

Dương Hằng nhìn chân dung của thái tử phi, ngẩn ngơ:

 

“Năm đó nàng chưa phát bệnh, ta thường vào Đông cung thăm. Về sau… người thân mất dần, nàng cũng bệnh không dậy nổi nữa.”

 

Ta đưa khăn tay lên che miệng nàng.

 

Dương Hằng bị ta kéo lên xe ngựa, vẫn còn thất thần:

 

“Vấn Thu, Thái tử ngụy thiện… Muội nghĩ phu quân ta có thể thành đại sự chăng?”

 

Ta ngập ngừng một lát:

 

“Tỷ từng nói rồi đấy… Tính hắn… hắn không có hứng thú với thiên hạ.”

 

Dương Hằng khẽ gật đầu, không nói nữa, chỉ thẫn thờ xoay nhẹ chiếc vòng ngọc trên cổ tay.