8.
Rời khỏi mật thất, ta gặp nhị tỷ. Minh Văn Hạ ngồi nghiêng người bên cửa sổ, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói:
“Ta biết muội sẽ không sao.”
“Tỷ tủ nói vậy, thật khiến người đau lòng.”
Nàng không đáp. Ta tự nhiên ngồi xuống, uống cạn một chén trà nàng pha.
“Ta biết từ nhỏ tỷ và đại tỷ đã chẳng ưa ta. Cũng may ta vốn lãnh đạm, chỉ mong hai người biết tự lo lấy thân.”
Không biết sắp tới sẽ ra sao, nhưng chắc chắn sẽ chẳng bình yên.
Nửa tháng sau là Trung thu. Thừa tướng Thôi Tống phải đưa Dương Hằng vào cung diện kiến đường tỷ, Quý phi Thôi thị. Khi đó ta đang ngồi bên đình, chán chường cho cá chép ăn. Dương Hằng thấy ta rảnh rỗi, liền kéo ta cùng đi.
Thôi Tống phản đối: “Lần trước là ý chỉ của Hoàng thượng. Nàng ta là thiếp, không tiện vào cung.”
“Vấn Thu đâu phải thật sự là thiếp, chỉ có danh mà không có thực,” Dương Hằng kéo tay ta không buông, lên tiếng tranh luận thay ta.
Thôi Tống day trán, thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn chiều theo ý nàng.
Thôi Tống và Dương Hằng ngồi cùng một chỗ, Dương Hằng nói năng tùy ý, hắn lại nhẫn nại đáp lời, câu nào cũng dịu dàng không lạnh nhạt.
Ta ngồi ở góc xa bên cửa xe, cách bọn họ một khoảng, mắt dán vào sợi dây cương ngựa đung đưa qua lại, vừa nhìn vừa gật gù buồn ngủ.
Khi xe ngựa đến cổng cung, ta vừa đúng lúc bị lắc mà tỉnh dậy.
Trước khi xuống xe, Thôi Tống đi ngang qua ta, thản nhiên liếc một cái, đột nhiên giơ tay chỉ thẳng vào ta.
Ta sững người, vô thức quay sang nhìn Dương Hằng. Nàng đã ngồi sát lại, mở hộp phấn dặm nhẹ trán ta.
Chỗ đó hằn ra một vết đỏ.
“Có phải trong phủ quá cô quạnh, khiến muội ngủ không ngon không?” Dương Hằng hỏi một cách tùy ý.
“Không phải,” ta đáp, “chỉ là trong lòng nhiều rối rắm.”
Tháng Tám, trong cung quý phi đã bắt đầu đốt lò sưởi. Quý phi Thôi thị tựa vào nhuyễn tháp, da trắng hơn tuyết, tay ôm lò sưởi nhỏ, trên đùi phủ tấm chăn, trông bộ dáng vô cùng sợ lạnh.
Thôi Tống và Dương Hằng ngồi đối diện, ta đứng sau lưng họ, lặng lẽ nhìn về phía quý phi.
Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, tay gác ngang eo, khóe môi từ từ rỉ ra m.á.u đen, men theo cằm chảy xuống cổ.
Nàng đột nhiên mở mắt nhìn ta: “Ngươi là người nhà họ Minh?”
Ta giật thót, lập tức quỳ xuống.
Thôi Tống quay lại nhìn ta, khẽ nâng tay ra hiệu cho ta đứng lên.
“Đường tỷ, nàng ấy là quý thiếp do Hoàng thượng ban.”
Quý phi không để bụng, kéo chăn lên cao, đón lấy lò sưởi than mới đưa đến, nhẹ nhàng thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thuật số sư à? Bổn cung từng gặp một người em gái của nàng ta, dung mạo cũng xinh đẹp, là phu nhân tướng quân… Chỉ tiếc cho Lý Huyền Ca.”
Ta yên lặng đứng đó. Nếu mẫu thân còn sống, e cũng tầm tuổi quý phi.
“Thưa nương nương, ta không chỉ biết thuật số, còn hiểu chút y thuật. Nương nương da trắng như tuyết, lại sợ lạnh như vậy, e là trúng độc.”
Bốp — một tiếng vang.
Quý phi tay run làm rơi lò sưởi, rơi xuống đất vỡ tan.
Thôi Tống vội đưa chúng ta về phủ.
Nửa tháng sau, trong cung chấn động — Quý phi bị phát hiện trúng độc. Loại độc rất hiếm, có từ lâu, tên là Tuyết Liên Y, không g.i.ế.c người nhưng làm cơ thể suy yếu, không thể sinh nở.
Độc này còn có thể lan sang người nằm cạnh gối.
Hoàng đế tức giận đến phát bệnh, lập tức triệu ngự y vào cung trong đêm, đồng thời hạ lệnh phong tỏa hậu cung, điều tra kỹ càng.
Một tháng sau, tra ra kẻ hạ độc là tiên hoàng hậu — thân mẫu Thái tử.
Thậm chí mười mấy năm trước, khi Quý phi sinh công chúa, đứa bé vừa sinh đã không có nhịp tim, cũng là do loại độc này gây nên.
Người trong cung và triều đình đều bắt đầu nghi ngờ: nhiều năm nay Hoàng thượng không có thêm con, có phải cũng là vì độc đó?
Ta tưởng chuyện đã đến nước này, Quý phi chắc sẽ không c.h.ế.t nữa.
Không ngờ ba ngày sau, Quý phi vì “làm tổn thương long thể, tự thấy áy náy”, mà uống thuốc độc tự vẫn.
Khi cung nhân đến báo tang, còn mang đến một chiếc ngọc khóa quý hiếm — là quà tạ lễ do Quý phi để lại cho ta.
“Đây là quà đầy tháng đường tỷ năm xưa chuẩn bị cho tiểu công chúa.”
Thôi Tống đổi sang đồ tang, đi ngang qua ta, từng bước từng bước lên linh đường, quỳ xuống trước linh cữu.
Ta thay sang đồ trắng, đến cạnh hắn cùng quỳ.
Thôi Tống đang đốt vàng mã trong lư hương, ánh lửa rọi đỏ cả mặt hắn.
“Ngươi biết, đúng không?”
Ta không đáp. Ta cứ nghĩ là trúng độc, ai ngờ nàng lại tự mình uống thuốc…
“Ta là có lòng tốt…”
“Nếu ngươi không nói, chỉ e Quý phi sẽ không c.h.ế.t nhanh đến thế!”
Thôi Tống đột ngột đứng bật dậy, ném thẳng giấy tiền vàng bạc vào mặt ta, ném đến nỗi ta né không kịp, má đau rát nóng bừng.
Ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Hắn… lại dám động thủ với ta?
Khách đến phúng viếng đều quay lại nhìn.