Khi tiến gần đến Băng Tuyết Thành, Mộc Chiến và Hàn Mục quyết định cải trang để tránh sự chú ý của các tu sĩ trong thành.
Họ lựa chọn những bộ trang phục bình thường, màu sắc tối giản để hòa vào đám đông, đồng thời sử dụng pháp thuật che giấu khí tức, giảm xuống chỉ còn ở cấp độ Dung Huyết Cảnh.
Mộc Chiến vươn tay, thi triển Hoá Nhân Quyết tầng thứ nhất, trở lại hình dạng vốn có của hắn.
Trừ khi ở cùng với Công Tôn Tuyết, hắn luôn giữ Hoá Nhân Quyết tầng thứ hai với mọi người. Cho dù Băng Tuyết Các người biết hắn là cải trang, nhưng tu sĩ bên ngoài ai mà biết.
Hoá Nhân Quyết tầng thứ hai, chỉ có thể thay đổi một gương mặt mà thôi. Gương mặt kia hắn dùng làm thiếu chủ của Băng Tuyết Các rồi, nếu xuất hiện ở đây dễ gây ra phong ba lắm.
Lúc đó đánh rắn động cỏ thì lại không hay.
Nhưng nhìn nhìn lại, thấy vẻ ngoài mình vẫn hơi nổi bật. Mộc Chiến phất tay một cái, lập tức, một lớp ánh sáng mờ ảo bao trùm lấy hắn, khí tức của hắn biến đổi, không còn mạnh mẽ như trước mà trở nên bình thường, đủ để không gây sự chú ý.
Hắn cũng sử dụng một số dược thảo tạm thời để biến hóa dung mạo, mái tóc dài buộc gọn gàng, khuôn mặt trở nên thanh thoát hơn, tựa như một nam tử bình thường không có gì nổi bật.
Hàn Mục làm tương tự, lão sử dụng pháp thuật che giấu và cải trang.
Đôi mắt sáng ngời của lão giờ trở nên sâu thẳm, tóc bạc buộc lại gọn gàng, mặc một bộ bạch y giản dị, tựa như một tu sĩ bình thường trên đường hành tẩu.
Khí tức Dung Huyết Cảnh của lão được che giấu kỹ lưỡng, khiến người khác khó lòng nhận ra thực lực thật sự của lão.
Khi cả hai đã hoàn tất cải trang, họ bắt đầu tiến vào Băng Tuyết Thành qua cánh cửa lớn.
Ánh sáng rực rỡ và không khí sôi động bên trong thành khiến họ cảm thấy như lạc vào một thế giới khác, nơi đầy ắp những cơ hội và nguy hiểm tiềm tàng.
Tiếng cười nói vang lên, âm thanh của các cuộc giao dịch, và mùi hương của đan dược cùng linh thảo khiến không gian thêm phần náo nhiệt.
Họ lướt qua những cửa hàng, tiệm thuốc, và quán rượu, mắt chăm chú quan sát xung quanh để thu thập thông tin về những sự kiện và thế lực đang hoạt động trong thành.
Mộc Chiến không khỏi cảm thấy hứng thú với từng hình ảnh, từng âm thanh, nhưng cũng không quên giữ tâm cảnh bình tĩnh để tránh thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Mộc Chiến nói với Hàn Mục trưởng lão:
“Hàn Mục trưởng lão, ngươi biết đi đâu để tìm kiếm tin tức không?!”
Hàn Mục trưởng lão trầm ngâm một hồi:
“Băng Tâm Tháp, nơi đó có Hàn Tấn Thành Chủ của Băng Tuyết Thành, là một vị trưởng lão của Băng Tuyết Các, chúng ta nhờ hắn tìm hiểu tin tức.”
Nhưng Mộc Chiến lắc lắc đầu: “Không, chúng ta sẽ đến Hoa Nguyệt Lâu, tửu điếm luôn là nơi có tin tức nhanh nhất!”
“Hoa Nguyệt Lâu? Tửu điếm nổi tiếng nhất Băng Tuyết Thành? Sao thiếu chủ tin chắc như vậy?”
Hàn Mục trưởng lão nghi ngờ hỏi một chút.
“Khà khà, tin ta đi, ta áp dụng chiêu này hai lần rồi, lần nào cũng toàn tin tốt cả!”
Nói xong, Mộc Chiến phất tay Hàn Mục trưởng lão đi về hướng Hoa Nguyệt Lâu.
Từ xa, họ đã có thể nhìn thấy kiến trúc hoa lệ của nơi này, với những cột trụ bằng đá cẩm thạch trắng tinh, được chạm trổ tinh xảo và ánh đèn lồng màu vàng sáng rực rỡ treo lơ lửng giữa không trung, phản chiếu ánh sáng như những vì sao trên bầu trời.
Bước vào bên trong, không khí trở nên ấm áp hơn, tiếng nhạc du dương vang vọng trong không gian.
Những bàn ăn xung quanh đều đầy ắp khách quý, tiếng cười nói rôm rả vang vọng.
Trên tường là những bức tranh mô tả cảnh đẹp của núi rừng và sông hồ, tạo ra một bầu không khí thư giãn, nhưng đồng thời cũng đầy rối ren.
Hai người chọn một bàn ở góc khuất, cách xa đám đông nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng râm ran của mọi người.
Hai người vừa thưởng thức rượu, vừa nghe ngóng tin tức từ những người khác.
“…”
“…”
Thường thường rất nhanh thôi, sẽ có tin tức Mộc Chiến cần nghe, nhưng lần này họ đã ngồi ở đó nửa ngày, cố gắng lắng nghe những cuộc trò chuyện xung quanh, nhưng chỉ nghe thấy chủ yếu lại là những lời lẽ vớ vẩn và tào lao.
Một gã thanh niên bên bàn cạnh đang huyên thuyên về việc mình đã nhìn thấy một con rắn khổng lồ ở phía Bắc thành phố, trong khi một bà lão khác lại kể về cuộc sống của mình như một mệnh phụ phu nhân, với những kỷ niệm tươi đẹp và xa xôi, không liên quan gì đến tin tức họ đang tìm kiếm.
“Nơi này thật sự có hiệu quả sao thiếu chủ?”
Hàn Mục nói, giọng điệu nặng nề, vẻ mặt thất vọng.
“Khụ khụ, Hàn Mục trưởng lão hãy cứ từ từ, tin tức sẽ đến nhanh thôi.”
Mộc Chiến ho khan đáp, ánh mắt vẫn đảo quanh, cố gắng tìm kiếm một người nào đó có thể cung cấp manh mối quan trọng: “Nhưng bọn họ có vẻ như không nghiêm túc cho lắm.”
“Hửm, xem ra chúng ta đã mất thời gian quý báu.” Hàn Mục khẽ cắn răng. “Có lẽ chúng ta nên đến Băng Tâm Tháp, nhờ Hàn Tấn Thành Chủ tra xét!”
Nhưng Mộc Chiến lại lắc đầu: “Hàn Mục trưởng lão, ngươi đã lầm!”
“Băng Tuyết Thành xảy ra chuyện bí ẩn, từ khi đi bên ngoài đã cảm nhận được.”
“Nhưng Hàn Mục trưởng lão không để ý, những tu sĩ ở đây không cảm nhận được gì hết sao?”
“Tu sĩ ở đây đều là Tụ Linh Cảnh, Dung Huyết Cảnh, nếu như họ cảm thấy gì đó, đã không ngồi ăn uống vui vẻ như thế này rồi!”
“Như vậy, có thể khẳng định, chỉ khi tu vi từ Hoá Đan Cảnh trở lên, mới có thể cảm nhận được khí tức tà ác này trong thành!”
Mộc Chiến vừa nhâm nhi rượu, vừa suy ngẫm. Hiển nhiên hắn không chỉ đơn giản đến Hoa Nguyệt Lâu chỉ nghe ngóng tin tức như vậy..
“Hoá Đan Cảnh, Linh Anh Cảnh chúng ta có thể cảm nhận được, vì cảnh giới này đã có sự liên kết với Ý Cảnh của thiên địa!”
“Như vậy, những khí tức tà ác kia, cũng sẽ có liên quan đến Ý Cảnh!!”
“Mà nếu như vậy, một Hàn Tấn Thành Chủ Linh Anh Cảnh sơ kỳ lại không phát hiện ra sao?”
“Nếu hắn đã phát hiện ra, thì phải tức tốc cấp báo cho Băng Tuyết Các mới phải! Đằng này chúng ta chỉ biết được khi Công Tôn sư phụ cảm nhận được!”
“Hàn Mục trưởng lão.. không thấy điều bất thường ở đây sao?”
Mộc Chiến chậm rãi từng lời nói. Nhưng bên cạnh, Hàn Mục trưởng lão đã trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Mộc Chiến như quái vật.
Con moẹ nó thì ra… vị thiếu chủ này không đơn giản một tí nào..
Hắn chỉ ngồi đó với một cốc rượu trên tay, nghe những câu chuyện tào lao của những tiểu tu sĩ ở Hoa Nguyệt Lâu mà đã có những suy nghĩ như vậy.
Chỉ bằng những điều tưởng chừng như người ta bỏ qua, Mộc Chiến hắn lại sắp xếp nó một cách rất hợp lý, từ đó suy diễn ra, vấn đề to lớn nhất ở Băng Tuyết Thành, không nằm đâu xa mà chính là nằm ở chính Băng Tâm Tháp.
Không nghĩ ra được, một thiếu chủ tuổi rất trẻ có chiến lực cường hãn, là đệ nhất nhân của Thiên Võ Đại Lục, là một tam giai luyện đan sư, mà còn có đầu óc cơ trí đến như thế.
Vị thiếu chủ này… thật sự không đơn giản..
Hàn Mục trưởng lão một bên mặt già xấu hổ, thì ra hắn mới là chúa hề ở đây. Hắn chỉ biết đăm đăm vào tìm kiếm những tin tức hữu dụng, mà không để ý rằng, những tiểu tu sĩ vẫn cười nói vui vẻ khi những khí tức tà ác kia đang lượn lờ quanh đây.
Mộc Chiến khẽ trầm ngâm, hắn chỉ suy tính được như vậy mà cũng không đoán được bên đó có chuyện gì.
“Nghe nói gần đây có nhiều tu sĩ bị mất tích, không biết có tin tức gì không?” Một âm thanh thì thầm vang lên làm Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão ánh mắt sáng lên.
Đến rồi..
“Đúng vậy, ta cũng đã nghe nói,” một gã trung niên ngồi gần đó chen vào, giọng nói thấp nhưng đủ để hai người nghe rõ. “Nghe đồn đó là những người mới đến thành không lâu, trong thành không thấy bọn họ nhưng không thấy họ ra khỏi thành bao giờ!!”
“Mất tích sao?” Mộc Chiến thì thầm, giọng điềm tĩnh, nhưng bên trong lại rất chú ý đến từng từ ngữ.
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói những người mất tích đều là những tu sĩ có thực lực khá mạnh, từ Dung Huyết trở lên.” Gã trung niên khác thở dài, nhấp một ngụm rượu.
“Không biết, những dong bình đoàn như chúng ta có bị ảnh hưởng gì hay không?”