“Hàn Mục trưởng lão có nghĩ cái gì không?” Mộc Chiến nheo mắt đánh giá một chút, hiển nhiên rất để tâm đến lời các tu sĩ nói.
Thông qua cuộc trò chuyện của họ, đại đa số các tu sĩ từ Dung Huyết Cảnh trở lại sau khi vào Băng Tuyết Thành bị mất tích một cách bí ẩn, nhưng chưa có một ai tìm hiểu ra vấn đề.
“Rất có thể bọn hắn đã bị bắt cóc rồi!!” Hàn Mục trưởng lão trầm ngâm một tiếng.
“Nếu mà bắt cóc, thì chỉ có một nơi có thể bắt nhiều tu sĩ mà không thể điều tra ra, đó chính là Băng Tâm Tháp!”
Mộc Chiến chắc nịch một tiếng.
“Vậy giờ chúng ta tiến đến Băng Tâm Tháp sao?!” Hàn Mục cũng đồng ý với Mộc Chiến nói.
“Không, như vậy quá nguy hiểm! Nếu có kẻ nào đó dám hạ thủ ở Băng Tuyết Thành, thì nơi đó chẳng khác gì một cái bẫy rập!”
“Bẫy rập? Không phải thiếu chủ ngươi mới nói là Băng Tâm Tháp rất có thể là nơi nghi vấn nhất sao?” Hàn Mục đau đầu nói một tiếng, hắn không hiểu nổi vị thiếu chủ này đang nói cái gì.
Mộc Chiến nhấp một ngụm rượu phân tích:
“Hàn Tấn Thành Chủ là một Linh Anh Cảnh sơ kỳ, nhưng tin tức Công Tôn sư phụ đột phá Nguyên Thần Cảnh không có gì quá bí mật!”
“Nếu như hắn đã dám làm điều mờ ám ở Băng Tuyết Thành dưới mí mắt của Băng Tuyết Các thế này, không thể không liên tưởng đến có một thế lực chống lưng hắn!”
Mộc Chiến suy đoán, hiển nhiên hắn không cho rằng một Linh Anh Cảnh lại có gan lớn như vậy? Hắn không sợ Tuyết nhi đến cho một kiếm sao?
Hoặc.. có lẽ Hàn Tấn Thành Chủ không phải là kẻ phản bội, mà là hắn không thể báo cáo cho Băng Tuyết Các..
Nhưng nói thế nào, Băng Tâm Tháp là nơi an toàn nhất để thực hiện kế hoạch của bọn hắn, nhưng đối với Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão hiện tại, đi vào đó không khác gì hiến mạng cả.
“Vậy phải làm thế nào thiếu chủ?” Hàn Mục cũng bắt đầu tin tưởng vị thiếu chủ này.
“Không khó, chúng ta sẽ theo dõi những tu sĩ Dung Huyết Cảnh mới vào thành, chủ ý đến những người bình phàm, không có gì nổi bật!!” Mộc Chiến vuốt cằm suy tư.
Hàn Mục trưởng lão đồng ý, nhưng sắc mặt có chút cổ quái, Mộc Chiến đây không phải là nói bọn hắn sao?
…
Ngồi thêm nửa ngày, một tu sĩ Dung Huyết Cảnh nào đó rời đi Hoa Nguyệt Lâu.
Thấy vậy, Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão không chần chờ, lập tức bám theo.
“Đi!”
…
Đêm hôm đó, trời đã khuya, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống Băng Tuyết Thành. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những con phố nhỏ.
Mộc Chiến và Hàn Mục lén lút di chuyển trong bóng tối, giữ khoảng cách để không bị phát hiện. Họ đã biết được một trong những tu sĩ mất tích sẽ được dẫn đi vào đêm nay, và đây là cơ hội duy nhất để họ thu thập thông tin.
Khi đêm buông xuống, họ đến một khu vực vắng vẻ, nơi mà những kẻ khả nghi thường lui tới. Mộc Chiến tập trung, cảm nhận linh khí xung quanh.
Hàn Mục đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú. Họ chờ đợi, sự hồi hộp lấp lánh trong đôi mắt của họ.
Một lúc sau, họ nhìn thấy bóng dáng một tu sĩ đang đi một mình, vẻ mặt hốt hoảng. Đúng lúc này, từ phía sau, một nhóm hắc y nhân xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo, sẵn sàng bắt giữ tu sĩ kia.
“Bắt lấy hắn!” Một trong số những hắc y nhân ra lệnh, vung tay chỉ về phía tu sĩ. Những tiếng động ồn ào vang lên, hắc y nhân lao vào chộp lấy tu sĩ.
“Đi!” Mộc Chiến không chần chừ, hắn và Hàn Mục lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, như hai mũi tên rời khỏi cung, nhanh chóng tiếp cận nhóm hắc y nhân.
Mộc Chiến đã sẵn sàng cho một trận chiến. Hắn lập tức vận dụng chiêu thức “Vô Ảnh Huyễn Bộ”, cơ thể hắn trở nên như bóng ma, tránh né các cú đánh và tấn công bằng những cú đấm mạnh mẽ.
Hàn Mục cũng không kém phần, sử dụng linh khí của mình, cùng nhau tấn công nhóm hắc y nhân.
Khí tức Linh Anh Cảnh sơ kỳ kinh khủng lan tràn ra.
“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”
Hàn Mục vận dụng Băng Ý Nhị Tầng Cảnh, triệu hồi một thanh kiếm ánh sáng được tạo ra từ khí lạnh, sắc bén như băng.
Khi xuất chiêu, ánh kiếm này tạo thành hàng trăm hình ảnh ảo ảnh, như tuyết bay trong gió, khiến kẻ thù khó lòng phân biệt đâu là thực đâu là ảo.
Mỗi nhát chém không chỉ gây sát thương vật lý mà còn có thể thôn phệ linh khí của đối phương, làm giảm đi sức mạnh của chúng.
“Phong Tuyết Liên Hoa!”
Hàn Mục tập trung năng lượng băng và gió, tạo thành một hoa liên to lớn được bao phủ bởi những bông tuyết rơi nhẹ nhàng.
Khi chiêu thức được thi triển, hoa liên này nở ra, phát tán ra những lưỡi gió băng sắc bén như dao, chém thẳng về phía kẻ thù. Mỗi lưỡi gió không chỉ gây sát thương mạnh mà còn mang theo khí lạnh làm đông cứng đối thủ, khiến chúng khó lòng phản kháng.
Ầm ầm..
Cuộc chiến diễn ra kịch liệt. Những tiếng chạm trán vang lên, ánh sáng linh khí lấp lánh giữa đêm tối.
Mộc Chiến và Hàn Mục phối hợp nhịp nhàng, như một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, khiến cho nhóm hắc y nhân không kịp trở tay.
Khi họ đã đánh bại một số tên hắc y nhân, hai người nhanh chóng áp sát tu sĩ. Họ giải thoát cho tu sĩ nhưng chưa kịp vui mừng thì từ phía sau, một tên hắc y nhân khác xuất hiện, định tấn công bất ngờ.
“Cẩn thận!” Hàn Mục la lên, nhưng Mộc Chiến đã phản ứng nhanh nhạy.
Hắn vung tay, vận dụng “Thương Mộc Trấn Uyên”, tạo ra một cổ thụ từ dưới mặt đất bằng linh khí, đẩy lùi tên hắc y nhân.
Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng, và trong chớp mắt, hai người đã đánh bại hết thảy kẻ địch. Hơi thở dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng họ vẫn kiên định đứng vững.
“Ngươi không sao chứ?” Mộc Chiến hỏi tu sĩ mà họ vừa cứu.
“Cảm ơn các ngươi! Ta đã suýt bị bắt!” Tu sĩ đáp, đôi mắt còn lấp loé:
“Chúng hẳn là đám người đã bắt cóc tu sĩ trong thành!”
Mộc Chiến và Hàn Mục lúc này cổ quái nhìn hắn: “Ngươi biết??!”
Khi tên tu sĩ vừa định đáp, ba cổ khí tức cường hãn lan tràn đến..
Hàn Mục trưởng lão thấy vậy, kéo ngay Mộc Chiến lui sao, quan sát ba thân ảnh đến..
Một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc phơ. Gương mặt hắn mang theo nét phong trần, nhưng ánh mắt lại sáng rực như sao trời, thể hiện sự uy nghiêm và trí tuệ.
Hắn là Tô gia gia chủ - Tô Nguyên.
Tô Nguyên mặc một bộ y phục màu đen, thêu hình bông tuyết bạc, mang lại cảm giác lạnh lẽo nhưng cũng rất sang trọng.
Một người khác nổi bật với bộ y phục màu xanh lá cây, tượng trưng cho sức sống và sự tươi mới.
Gương mặt hắn trẻ trung, nhưng ánh mắt lại thể hiện sự sâu sắc và dũng mãnh.
Hắn là Thanh gia gia chủ - Thanh Tuyền.
Thanh Tuyền là một thanh niên đầy nhiệt huyết, là người có khả năng lãnh đạo tài ba trong giới tu sĩ. Hắn mang theo một thanh trường kiếm bên hông, lấp lánh ánh sáng xanh, như chính khí chất của hắn – mạnh mẽ nhưng cũng tràn đầy sự ôn hòa.
Cuối cùng là một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ ngoài bình dị nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự thâm sâu khó lường. Hắn mặc một bộ y phục màu nâu sậm, giản dị nhưng tinh tế.
Gương mặt hắn đầy nếp nhăn, dấu hiệu của những năm tháng tích lũy kinh nghiệm. Tuy nhiên, ánh mắt sáng quắc và nụ cười hiền hòa của hắn khiến mọi người cảm thấy ấm áp. Hắn mang theo một cây gậy bằng gỗ quý, tượng trưng cho trí tuệ và kinh nghiệm phong phú.
Hắn là Lý gia gia chủ - Lý Băng Hạo.
Ba cỗ khí tức Linh Anh Cảnh sơ kỳ nhàn nhạt tản ra, áp bách về phía Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão.
Thanh Tuyền trầm giọng lên tiếng:
“Các hạ là người nào?!”
Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão lúc này vô cùng lạ mặt, khí tức toả ra chỉ là ở Dung Huyết Cảnh mà lại có chiến lực như vậy, dĩ nhiên là ẩn nấp cảnh giới.
“Thì ra là ba vị gia chủ!” Hàn Mục trưởng lão lên tiếng.
Thấy Hàn Mục vẫn thản nhiên như vậy, Thanh Tuyền vẫn âm thanh chất vấn lên tiếng:
“Hừ! Các ngươi nguỵ trang dung mạo, còn ẩn giấu cảnh giới, đến cuối cùng là mục đích gì?”
Lúc này Mộc Chiến đứng sau ánh mắt nhìn vào ba người:
“Ba vị, hình như có chút hiểu lầm?”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?!” Lúc này Tô Nguyên một bên cũng lên tiếng.
Mộc Chiến cười nhạt, khẽ truyền âm cho Hàn Mục trưởng lão một chút, sau đó cả hai cùng toả ra khí tức Hoá Đan Cảnh trung kì và Linh Anh Cảnh sơ kỳ.
Mộc Chiến cũng thi triển Hoá Nhân Quyết tầng thứ hai, Hàn Mục trưởng lão cũng trở về hình dạng vốn có của hắn.
Ba người đứng trên không nhìn về phía Mộc Chiến và Hàn Mục trưởng lão lúc này mới chấn kinh, vội đáp xuống chắp tay:
“Thì ra là thiếu chủ và Hàn Mục trưởng lão của Băng Tuyết Các! Chúng mỗ nhận biết!”
Mộc Chiến gật đầu: “Chư vị là?”
“Ta là Lý gia gia chủ Lý Băng Hạo, đây là Tô gia gia chủ Tô Nghiêm, và Thanh gia gia chủ Thanh Tuyền!”
Lý Băng Hạo lên tiếng:
“Chúng ta đang nhử những kẻ bí ẩn đang làm gì đó trong Băng Tuyết Thành, tu sĩ này là đệ tử Lý gia của chúng ta giả làm tán tu!”
Quả nhiên, đúng như Mộc Chiến dự đoán..
Khi hắn thấy ba người này đến nhưng họ không trùm kín mặt mũi như đám người kia, liền biết họ không cùng phải một phe.
Kèm theo biểu lộ của đệ tử Lý gia khi được Mộc Chiến cứu không quá hoảng hốt hay sợ hãi, hắn liền nghĩ đây có lẽ một mưu kế của ai đó..
Vậy nên khi ba người này tới, Mộc Chiến nói Hàn Mục trưởng lão lộ mặt, để tránh hiểu lầm.
“Ồ, Tô, Thanh, Lý? Chư vị có quan hệ như thế nào với Tô Dật Phong, Thanh Y, Lý Băng Nghiêm?”
“Tô Dật Phong là nhi tử của ta!” Tô Nghiêm đáp, hiển nhiên hắn không dám lãnh đạm trước thiếu chủ của Băng Tuyết Các.
“Lý Băng Nghiêm là tôn tử của ta!” Lý Băng Hạo cũng gật đầu đáp.
“Thanh Y là muội muội của ta!” Thanh Tuyền cũng đáp lại, nhưng lại là người khiến Mộc Chiến có chút ngạc nhiên.
Thanh Tuyền nhìn cũng khoảng trên dưới ba mươi, mà lại có tu vi Linh Anh Cảnh sơ kỳ, cũng được xem như là một thiên tài tuyệt thế rồi. Nhưng tại sao hắn không gia nhập Băng Tuyết Các?
Nếu gia nhập vào Băng Tuyết Các, địa vị của hắn có lẽ sẽ rất cao đấy…
Nhưng đây là chuyện của người ta, Mộc Chiến cũng không tò mò.
Mộc Chiến gật đầu, hắn thấy ba vị gia chủ mạnh nhất của Băng Tuyết Thành đều hiện diện ở đây, hiển nhiên là có vấn đề với lũ mặc áo đen này.
“Chư vị, có lẽ mục đích chúng ta giống nhau, muốn bắt sống những tên này để tra khảo! Nhưng nơi này không thích hợp cho lắm..”
“Vậy mời thiếu chủ về Lý gia của chúng ta, chúng ta thiết đãi!” Lý Băng Hạo mời chào, hắn cũng muốn bám cái bắp đùi thiếu chủ này một chút.
Tô Nghiêm và Thanh Tuyền cũng ra sức mời chào, hiển nhiên không muốn cho lão già Lý Băng Hạo này dễ dàng chiếm lợi như vậy.
Mộc Chiến cũng nhức nhức cái đầu, đành chọn đến Thanh gia một phen. Hiển nhiên hắn có hảo cảm với Thanh Y hơn Tô Dật Phong và Lý Băng Nghiêm một chút.
Thanh Tuyền nghe vậy mừng rỡ.. làm động tác mời chào…