Thần Thụ Chí Tôn

Chương 147:



Giữa khung cảnh huyết tinh đầy trời, từ trong bóng tối, một thân ảnh âm trầm chậm rãi bước ra.

Hắn không ai khác chính là Hàn Thương, đại trưởng lão của Băng Tuyết Các, người từng được tôn sùng và kính trọng.

Nhưng giờ đây, trong mắt hắn không còn là ánh nhìn thân thuộc của một trưởng lão nữa, mà là sự u ám, lãnh khốc, như thể đã biến thành một u linh đen tối.

Ánh mắt Hàn Thương lạnh lẽo, chằm chằm nhìn thẳng vào Mộc Chiến. Một luồng huyết khí quỷ dị tỏa ra từ hắn, khiến không gian quanh đó như đông cứng lại.

“Mộc Chiến…” Hàn Thương cất tiếng, giọng trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh đầy chết chóc, “Không nghĩ đến, ngươi tự chui đầu vào địa ngục..”

Mộc Chiến đứng đối diện, ánh mắt sắc bén như kiếm.

Hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ người trước mặt, đặc biệt là khi Huyết Linh Thôn Thiên Trận đang dần hoàn thiện, mang theo sự tà ác không thể nào coi thường. Mộc Chiến thầm vận chuyển linh khí, chuẩn bị cho bất kỳ biến cố nào.

Hàn Mục từ phía sau cũng cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ, liền tiến lên một bước, đứng cạnh Mộc Chiến, gương mặt đầy sự căng thẳng.

“Hàn Thương, ngươi chính là kẻ đứng sau tất cả chuyện này?” Hàn Mục trưởng lão gằn giọng hỏi, không thể tin vào những gì đang xảy ra.

Hàn Thương chỉ cười nhạt, không đáp Hàn Mục, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía Mộc Chiến:

“Nghĩ ra chết như thế nào chưa, tiểu tử?!”

Mộc Chiến trầm ngâm, rõ ràng hắn rất điệu thấp có được hay không hả? Mộc Chiến hắn nhớ chưa từng chọc vào Hàn Thương hay Hàn Ngạo Thiên, thế mà hai tên điên này luôn muốn giết chết hắn!

“Ta không hiểu, rốt cuộc là cùng các ngươi có thâm thù đại hận gì? Không đơn giản chỉ vì nàng chứ?!”

Mộc Chiến nghi vấn hỏi, hắn đương nhiên không tin, hai tên điên này chỉ vì Công Tôn Tuyết mà lại có những hàng động điên cuồng thế này.

Mộc Chiến thấy rằng, Hàn Thương vốn là một đại trưởng lão cao cao tại thượng, Hàn Ngạo Thiên cũng là một đệ tử thiên tài của Băng Tuyết Các, địa vị của hai người bọn hắn phải nói là siêu nhiên trong bản Các.

Cho dù bọn hắn là phản bội, theo lũ hắc y nhân kia, thì cũng đâu cần vì Mộc Chiến hắn mà bại lộ thân phận chứ!

Với cái đầu của một Linh Anh Cảnh, thì hẳn cũng nhìn rõ ràng, việc ẩn nhẫn rồi đâm một đao về phía Công Tôn Tuyết để tước đoạt vị trí Các Chủ ưu tiên hơn việc giết Mộc Chiến hẳn chứ?

“Nợ máu trả bằng máu!!” Hàn Thương gầm thét, nhìn Mộc Chiến như một người chết.

“Nợ máu trả bằng máu? Ta nợ ngươi máu hồi nào??” Mộc Chiến nghi ngờ hỏi.

“Không cần nhiều lời, hôm nay ngươi phải chết!” Hàn Thường u lãnh một tiếng.

Hàn Thương hắn cũng không phải là người nằm vùng Băng Tuyết Các, mà thật sự là người của Băng Tuyết Các.

Với âm mưu mấy trăm năm của hắn, hắn đã hố chết Lão Các Chủ, là sư phụ của Công Tôn Tuyết, sau đó định lên kế hoạch giết luôn cả nàng, từ đó đường đường chính chính đoạt lấy Các Chủ.

Nào ngờ, tiểu nha đầu Công Tôn Tuyết, không biết từ lúc nào mà từ Hoá Đan Cảnh đột phá lên Linh Anh Cảnh quá nhanh, khiến cho mọi dự tính của hắn đổ sông đổ biển.

Dù chỉ mới là Linh Anh Cảnh sơ kỳ, nhưng nàng là thiên tài trẻ tuổi, dễ dàng vượt cấp chiến đấu. Hàn Thương trăm phương ngàn kế cũng khó mà tính cách đối phó với nàng.

Nhưng hắn lại là kẻ nào, ẩn nhẫn lâu năm, hố chết được cả Lão Các Chủ, lại không hố được một tiểu nha đầu sao?

Nhưng buồn bực một chỗ, mỗi lần hắn nghĩ ra cách nào đó, Công Tôn Tuyết lại đột phá quá nhanh.

Ai nào nghĩ đến, trong vòng năm năm, Công Tôn Tuyết từ Linh Anh Cảnh sơ kỳ đã đột phá đến Linh Anh Cảnh đỉnh phong, mọi thứ sắp xếp của Hàn Thương hắn đều vô nghĩa.

Nàng tiến cảnh quá nhanh, lại không hề rời khỏi tông môn, ngươi hố chết nàng kiểu gì..

Hàn Thương làm sao nghĩ đến được, Công Tôn Tuyết đạt được Huyền Băng Thuỷ Tinh Liên, một bảo vật sáng ngang với thất giai cơ chứ?

Hàn Thương đương nhiên không hề biết, hắn rơi vào con đường bế tắc, thì lúc này tên Ám Ý Nhân xuất hiện và mời chào hắn.

Tên này nói rằng sẽ giúp hắn trở thành Các chủ nếu như giúp hắn làm việc.

Hàn Thương lúc đầu không chịu, hắn không hề tin tưởng những tên hắc y này! Hiển nhiên, nhìn bề ngoài liền biết, bọn người này không phải là đám tốt lành gì!

Nhưng sau nhiều tháng ngày bức bối cắn rứt, vị trí Các chủ mà hắn mưu kế hàng trăm năm phải chắp tay cho người khác, hắn không cam lòng nên cuối cùng cũng đồng ý.

Thế là, coi như hắn nằm vùng ở Băng Tuyết Các.

Ám Ý Nhân từ lần đó gặp hắn cũng không giao cho hắn nhiệm vụ gì, chỉ bảo hắn theo dõi Công Tôn Tuyết.

Nào ngờ, một kế hoạch làm Ám Ý Nhân thay đổi, địa đồ Dị Thuộc Tính xuất hiện làm cho hắn bức bối. Hắn liền phái một tên thủ hạ của hắn, Lão Ngũ lặng lẽ đến Thiên Bảo Các để săn lùng.

Kế hoạch như dự đoán, Thiên Bảo Các đúng là giở trò mèo, thiết kế bẫy rập dụ Lão Ngũ vào tròng, nhưng đâu biết đây lại là kế hoạch của bọn hắn.

Giả như bị mắc bẫy, kéo Lão Đại sở hữu Phong Ý Cảnh có tốc độ chạy cao nhất để cứu tên Lão Ngũ, dụ chúng cường giả vào Hoang Cổ Sâm Lâm.

Bọn hắn thiết kế bẫy rập trong Hoang Cổ Sâm Lâm, ý đồ muốn đánh chết tất cả cường giả của các thế lực tại Thiên Võ Đại Lục. Dù không phải là thực lực mạnh nhất, nhưng cũng là lực lượng trung kiên.

Khi chư cường giả bước vào trận pháp, bọn hắn mới tập kích được, kế hoạch tất sát gần như thành công thì đột nhiên bốn lão quái vật từ đâu xuất hiện đánh bật cả bọn hắn.

Bốn lão già đó, là Lão Viện Trưởng của Lăng Vân Học Viện, Lão Các Chủ của Thiên Bảo Các, Thái Thượng trưởng lão của Địa Minh Cốc và Thái Thượng trưởng lão của Luyện Đan Sư Công Hội.

Mỗi người đều toả ra khí tức không dưới Nguyên Thần Cảnh hậu kỳ, làm cho bọn hắn kế hoạch thất bại, để cho mấy lão già mang người rời đi.

Chỉ riêng Công Tôn Tuyết, khi nàng bị tập kích là do chính tên Ám Ý Nhân tập kích, vết thương rất nặng, nên tranh thủ khi các cường giả Nguyên Thần đại chiến, nàng đã rời đi bằng hết sức lực của mình.

Nàng dùng tất cả đan dược có thể trị thương thế, lặng lẽ rời đi không để ai biết.

Và cũng vì thế, nàng không hề biết lại có tận bốn Nguyên Thần Cảnh đến cứu trợ.

Công Tôn Tuyết lang thang khắp mấy canh giờ, do trọng thương quá nặng nên nghỉ thiếp đi, nào ngờ lúc đấy Mộc Chiến đến.

Lúc đó, nàng chợt thở phào, bởi vì không biết nàng đang ở nơi nào của Hoang Cổ Sâm Lâm, khi thấy một Dung Huyết Cảnh như Mộc Chiến, nàng biết có lẽ mình sắp rời khỏi đây rồi.

Nào ngờ, Mộc Chiến chỉ liếc qua nàng một cái rồi chạy đi, sau đó một vài giây sau một con Hoả Tâm Thú lao đến.

Nàng chấn kinh, sau đó cười thảm một chút, với thương thế này chạy cũng không chạy nổi, mà đánh thì đánh cũng lại.

Lúc này nhắm mắt chuẩn bị nhận mệnh, thì lúc đó Mộc Chiến lại đến…

Và sau đó thì…



Về cơ bản là kế hoạch bị thay đổi khi địa đồ dị thuộc tính ấy lan tràn ra, Ám Ý Nhân biết chắc chắn là địa đồ có thật, dù cho cường giả Thiên Bảo Các tìm mãi không ra.

Nên dù mạo hiểm, nhưng hắn đồng ý phái Lão Ngũ và Lão Đại ra, Lão Đại có Phong Ý Cảnh, rất dễ khiến bọn chúng mắc mưu.

Kế hoạch diễn ra gần như thành công, thì mấy tên Nguyên Thần Cảnh xuất hiện buộc Ám Ý Nhân phải rời đi. Hắn cũng nhận một thương thế rất nặng.

Lão Ngũ và Lão Đại khi dẫn chư cường giả đến trận pháp mai phục, cũng mai phục bên ngoài cho đến khi mấy Nguyên Thần Cảnh đến, buộc bọn hắn phải chạy tán loạn.

Nguyên Thần Cảnh a, Linh Anh như hắn không đánh lại nổi đâu!

Thế là bọn hắn chia ra chạy, Lão Ngũ trong lúc trở về cứ địa trong lòng đất, hắn đột nhiên phát hiện Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến bước vào một động phủ kì quái, sau đó hắn cảm nhận được khí tức đánh nhau.

Hắn biết bọn hắn sẽ có cơ duyên gì đó, nên nấp một bên để ngư ông đắc lợi.

Quả nhiên, sau khi đi ra, Công Tôn Tuyết liền đạt đến Bán Nguyên Thần, cơ duyên này có vẻ rất tuyệt vời.

Thêm nữa, dù chỉ là kế hoạch, nhưng đường đường là một Linh Anh Cảnh, bị rượt chạy một đoạn đường xa như thế, hắn có thể không nộ sao?

Lúc này, dù Công Tôn Tuyết đã khai mở Thần Phủ, hắn cũng không e ngại vì lúc này nàng hiển nhiên trọng thường, sức chiến đấu chỉ còn hai thành mà thôi.

Thế là hắn còn ngại gì nữa, cầm kiếm lên mà chém về phía nàng.

Khi hắn sắp chiếm thượng phong…,

A..

Tiểu tử nào thế này..

Hoả diễm màu xanh của hắn… đang hồi phục cho Công Tôn Tuyết?

Con moẹ nó, tiểu tử này hắn… sở hữu Dị Thuộc Tính.

Lão Ngũ ánh mắt nóng rực nhìn về phía ngọn lửa màu xanh của Mộc Chiến.

Phải là của hắn a! Dị Thuộc Tính này phải là của hắn!

Hắn lập tức đổi hướng sang Mộc Chiến, nhưng Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến liên thủ ngăn hắn lại, sau đó hai người liền bỏ chạy đi.

Lão Ngũ đương nhiên không nuốt trôi cục tức này, dù rằng hắn muốn độc chiếm Dị Thuộc Tính, nhưng lần đó đã thất bại.

Công Tôn Tuyết đã khai mở Thần Phủ, nếu để nàng khôi phục thương thế thì một Linh Anh Cảnh đỉnh phong như hắn không thể giết được.

Mà nếu để mấy đại nhân biết chuyện hắn biết Mộc Chiến có Dị Thuộc Tính mà giấu..

Ực..

Hắn không dám nghĩ kết cục nữa..

Vậy nên, dù không cam lòng, hắn vẫn phải báo về cho Ám Ý Nhân. Hắn cũng không quên đưa địa đồ Dị Thuộc Tính, nhưng khi hắn nhìn lại..

Chiếc nhẫn trên cánh tay hắn đã biến mất từ bao giờ…