Thanh gia tọa lạc giữa trung tâm thành phố, nổi bật với kiến trúc cổ kính nhưng sang trọng, mang đậm phong cách của những thế gia quyền quý.
Cổng chính của Thanh gia được làm bằng gỗ bạch đàn nguyên khối, chạm khắc tinh xảo những họa tiết hình rồng phượng, biểu tượng cho quyền lực và phú quý.
Bên trên cổng, dòng chữ “Thanh Gia” được khắc chữ Hán nổi bật, lấp lánh ánh vàng trong ánh đèn đêm.
Khuôn viên bên trong rộng lớn, với những dãy nhà xây dựng theo kiểu truyền thống, mái ngói đỏ sẫm, xung quanh là những cây cối xanh mướt, tỏa ra hương thơm dịu mát.
Những con đường nhỏ được lát đá xanh, hai bên là những bồn hoa tươi tắn, tạo nên bầu không khí yên bình và hài hòa.
Giữa khuôn viên, một ngọn tháp cao vút, mang tên Thanh Vân Tháp, là nơi tụ họp của các trưởng lão và gia chủ.
Ngọn tháp có thiết kế hình bát giác, mỗi tầng đều có ban công nhìn ra toàn cảnh khu vườn. Những ánh đèn lồng đỏ treo lủng lẳng dọc theo lan can, tạo nên một không gian huyền ảo và thơ mộng.
Bên trong tòa chính, nơi tiếp khách, có một phòng lớn được trang trí với những bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, mang lại cảm giác thư giãn cho những ai ghé thăm.
Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp và sạch sẽ, từ những bộ bàn ghế gỗ quý cho đến những chiếc bình sứ được đặt trên kệ.
….
Khi Mộc Chiến và ba gia chủ bước vào, ánh mắt của các đệ tử và trưởng lão đều đổ dồn về phía họ. Mọi người tự động nhường đường, tạo điều kiện cho họ di chuyển thuận lợi.
“Gia chủ, Lý gia chủ, Tô gia chủ!”
Đám người chắp tay kính chào, hiển nhiên với địa vị của ba người bọn hắn ở Băng Tuyết Thành, không dễ để gặp mặt bọn hắn được đâu.
Giữa những ánh mắt tò mò và nghi ngờ của các đệ tử, một thiếu nữ bước ra từ đám đông, thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần như tuyết, mái tóc dài màu đen óng ả được buộc gọn gàng.
Nàng khoác lên mình một bộ y phục thanh y, tạo nên vẻ thanh thoát và thuần khiết.
Khi Mộc Chiến nhìn thấy nàng, lập tức chấn kinh không thôi.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Thanh Y: “Sao nàng..”
Nhưng chưa nói hết câu, Thanh Y lại lắc lắc đầu, biểu thị đừng nói. Sau đó nàng cất váy chào hỏi:
“Thanh Y bái kiến thiếu chủ!”
Mộc Chiến cũng hiểu, hắn cũng gật đầu đáp lại:
“Thanh Y sư muội tốt! Không biết sao sư muội lại ở đây?!”
“Đa tạ thiếu chủ quan tâm, Thanh Y có chút chuyện tại gia tộc nên mới ở đây!”
Thanh Y giòn dã trả lời.
Mộc Chiến mặc dù rất nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì nữa, gật gật đầu rồi phất tay.
“Được rồi, đi thôi!”
Xong, hắn phất tay với Hàn Mục trưởng lão và ba vị gia chủ. Để lại đám người như hoá đá ở lại.
Thiếu..thiếu chủ?
Phất tay ra lệnh cho ba vị gia chủ..?
Đó là ai vậy..?
Không lẽ là vị thiếu chủ trẻ tuổi của Băng Tuyết Các, đệ nhất nhân của Thiên Võ Đại Lục?
Ngoạ tào, thật đúng là ngưu bức mà!
Hiển nhiên là với thân phận của bọn hắn, chưa thể gặp mặt Mộc Chiến nên cũng không thể biết được dung mạo của hắn ra sao!
Mộc Chiến cũng không quan tâm lắm, những thứ hư danh này với hắn không có một chút ý nghĩa, hắn cần phải truy xét xem việc gì đang xảy ra tại Băng Tuyết Thành.
….
Chủ đại điện Thanh gia
Trung tâm có chiếc bàn tròn bằng gỗ bá hương, nơi thường diễn ra các cuộc họp trọng đại.
Thanh Tuyền ngồi ở vị trí chủ tọa, thể hiện sự quyết đoán và khí phách.
Hắn phất tay một cái, đệ tử Lý gia và Thanh gia áp giải từng tên áo đen lên, lột áo choàng của bọn hắn xuống.
Khi áo choàng của những hắc y nhân bị lột bỏ, khuôn mặt của chúng lộ ra trước ánh sáng trong đại điện.
Mỗi gương mặt đều mang dấu vết tàn khốc của sự huỷ hoại, những vết sẹo chằng chịt, làn da xám xịt, và đôi mắt sưng húp như bị hành hạ không ngừng.
Đặc biệt, có một số kẻ khuôn mặt đã bị biến dạng đến mức không thể nhận ra, tựa như những bóng ma từ một cơn ác mộng.
Hít..
Đám người có mặt tại Chủ đại điện Thanh gia lúc này chấn kinh, không nghĩ đến bọn hắn lại gần như không có dung mạo.
Thế lực gì mà kinh khủng như vậy chứ, như này còn gọi là người sao?
Mộc Chiến nhìn chăm chú vào tên đầu lĩnh, cố gắng tìm kiếm một chút dấu hiệu nào đó để nhận diện.
Tên này là tên mạnh nhất trong đám người, đạt đến Hoá Đan Cảnh trung kì, cũng là tên định đánh lén hắn nhưng bất thành.
Khi Mộc Chiến tiến gần, tên hắc y nhân đột ngột nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên sự hiểm độc.
Phụt..
Hắn bỗng nhiên nghiêng người, phun ra một làn ám khí màu xanh lá, bao trùm không gian xung quanh bằng một mùi vị tanh tưởi, tỏa ra như một làn khói độc ám ảnh.
Tuy nhiên, Mộc Chiến đã sớm đề phòng.
Hắn lập tức thi triển “Vô Ảnh Huyễn Bộ,” thân hình trở nên linh hoạt như gió, nhanh chóng né tránh làn khói độc đang lan tỏa.
Với mỗi bước di chuyển, hắn tựa như một bóng ma, không để lại bất kỳ dấu vết nào, hoàn toàn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của ám khí.
“Cũng có cố gắng, nhưng không đáng kể!” Mộc Chiến như u linh xuất hiện sau lưng tên thủ lĩnh, cười nhạt một tiếng.
“Mộc Chiến.. ngươi.. chắc chắn sẽ chết!” Tên thủ lĩnh gằn giọng từng chữ nói, âm thanh mang vô tận sát khí lạnh băng.
Mộc Chiến giật mình một lát, thảo nào hắn nghe âm thanh này rất quen, thì ra là người quen cũ a…
“Hàn Ngạo Thiên, không nghĩ đến, ngươi lại trở nên như thế này!”
Mộc Chiến âm thầm cảm thán, nhìn đến bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn, không biết Hàn Ngạo Thiên đã trải qua những gì..
Nhưng Mộc Chiến quan tâm sao, hôm nay bắt được Hàn Ngạo Thiên, hắn phải trả thù mới được.
Mộc Chiến hắn ít gây chuyện, nhưng lại thù dai, những kẻ muốn giết hắn, đều phải chết!
Cho nên, Hàn Ngạo Thiên, Hàn Thương, cả lão già Tần Hạo đó, Mộc Chiến chưa hề quên bọn hắn.
“Khặc khặc, ngươi nghĩ đã bắt được ta thì kế hoạch sẽ thay đổi sao? Ngu dốt! Nếu chuyện sợ bị lộ thế thì sao lại để ta ra mặt?”
Hàn Ngạo Thiên cười lạnh một cái, hiển nhiên không thèm để ý cái tình huống của hắn hiện tại tí nào.
Mộc Chiến lấp loé ánh mắt, chẳng lẽ chuyện không đơn giản như vậy?
Hàn Ngạo Thiên nhìn như một người điên, nhưng là thiên tài của Băng Tuyết Các, có thể đầu óc lại như các nhị thế tổ sao? Ở đây sẽ có ẩn tình gì ?
Rầm..rầm..
Như để đáp trả suy nghĩ của Mộc Chiến, không gian đại điện Thanh gia chấn động, không, phải là cả Băng Tuyết Thành chấn động!
Tất cả mọi người chấn kinh, lao nhanh ra ngoài đại điện.
Cả đám vừa bước đến bậc thềm bên ngoài, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt.
Bầu trời vốn trong xanh giờ đây đã bị một sắc đỏ khủng bố bao trùm.
Một đại trận khổng lồ màu đỏ rực, như ngọn lửa địa ngục từ đâu xuất hiện, bao phủ toàn bộ Băng Tuyết Thành.
Hàng loạt vầng sáng đỏ tươi xoay chuyển như bánh xe cỡ lớn, phát ra những tia sát khí khiến người ta lạnh gáy.
Không khí xung quanh nặng nề, đầy rẫy mùi huyết khí tanh nồng.
Những cột sáng từ trận pháp tựa như xiềng xích đang dần siết chặt lấy toàn thành, bao trùm cả vạn vật trong một cảm giác u ám và tử khí.
Băng Tuyết Thành vốn yên bình, giờ trở thành một lò lửa khổng lồ, bị vây hãm bởi trận pháp quỷ dị này.
Mộc Chiến nhíu mày, trong lòng biết đây không phải là trận pháp tầm thường. Hàn Mục cũng chấn động không kém, đôi mắt đầy nghi hoặc và lo lắng.
“Đây là… Huyết Linh Thôn Thiên Trận!! Chẳng lẽ… có kẻ đang muốn biến toàn thành thành tế phẩm?” Hắn lẩm bẩm, sắc mặt chuyển biến căng thẳng.
Huyết Linh Thôn Thiên Trận, một trận pháp ngũ giai kinh khủng.
Trận này lấy huyết khí của hàng ngàn sinh linh làm nguồn lực để nuôi dưỡng, vừa hút sạch linh lực, vừa tàn phá sinh cơ. Khi trận hoàn thành, toàn bộ thành trì sẽ bị cạn kiệt, biến thành một vùng đất chết, máu thịt của người sống sẽ bị thôn phệ, để lại thi thể khô héo như xác ướp.
Mộc Chiến nhìn quanh, nhận ra khí tức tà ác từ đại trận tỏa ra càng lúc càng mạnh, dường như hút lấy sinh lực của cả thành.
Hắn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ những vụ mất tích bí ẩn trong thời gian qua đều là để chuẩn bị cho cái đại trận này?”
Lúc này, sát khí từ Huyết Linh Thôn Thiên Trận đập vào như sóng biển, khiến người yếu tu vi không khỏi run rẩy.
Trên không trung, những vòng sáng đỏ tươi xoay chuyển với tốc độ ngày càng nhanh, mỗi lần xoay, một lớp hào quang đen kịt quấn quanh, như muốn nuốt chửng toàn bộ linh khí trong Băng Tuyết Thành.
Dưới chân, mặt đất dường như cũng đang rung chuyển, khí tức của trận pháp ngũ giai này đủ khiến bất kỳ ai có mặt phải kinh sợ.
“Không thể nào! Đây là trận pháp Ngũ giai! Là ai lại có thể thi triển một trận pháp cấp độ này ở ngay trong Băng Tuyết Thành?!” Hàn Mục hoảng hốt thốt lên, sắc mặt xanh tái.
Hàn Ngạo Thiên lúc này cũng đi ra, cười phá lên một cách điên cuồng:
“Khặc khặc, chết hết đi hahahaha!”
Mộc Chiến hít một hơi thật sâu, thúc động Vô Niệm Chi Ý Cảnh, mọi sự căng thẳng của hắn trong lòng liền tan biến, để lại một tâm tình bình lặng vốn có.
Hắn biết lúc này có hoảng loạn lên cũng chẳng làm được gì.!