Thần Thụ Chí Tôn

Chương 151: Khốc Liệt



Ngay khi Huyết Kiếm Sát Thần của Hàn Thương gầm thét lao đến, từ không trung, khí tức lạnh lẽo xuyên thấu, mang theo luồng hàn phong cuồng loạn cuốn tới.

“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”

Băng Ý Tứ Tầng Cảnh tạo ra vô số ảnh kiếm không chỉ đóng băng mọi thứ xung quanh mà còn trấn áp Huyết Ý Cảnh của Hàn Thương, làm giảm sức mạnh của hắn.

Kiếm khí này sắc bén vô cùng, như ngàn vạn lưỡi dao bằng băng rực sáng cắt ngang không gian, mỗi một đạo kiếm khí là sự kết hợp giữa băng và kiếm ý, khiến nhiệt độ giảm đột ngột.

Oành…

Giữa cơn cuồng phong của bụi mịt mờ do sự va chạm kịch liệt, một thân ảnh không ai ngờ đến hiện ra.

Nàng trong bộ trang phục màu xanh lục tinh khiết, đứng sừng sững giữa không trung, khí tức băng lãnh tỏa ra như một viên ngọc quý giữa những khối băng.

Mái tóc dài bay phấp phới, ánh lên những tia sáng lung linh. Nàng nâng thanh kiếm băng lạnh lẽo, ánh mắt thấu thị như hai viên băng trong veo, chứa đựng sức mạnh và quyết tâm không thể khuất phục.

Thanh Tuyền đôi mắt mở to, lòng dạ chao đảo. Hắn không thể tin nổi, muội muội của mình, Thanh Y, lại có thể xuất hiện và phá vỡ một đòn tấn công kinh thiên như vậy.

“Muội muội…” Thanh Tuyền thì thào, sự kinh hãi hiện trong ánh mắt hắn.

Hắn nhớ rõ muội muội của mình trước đây chỉ là một tu sĩ bình thường, giờ đây lại có thể vững vàng đối mặt với sức mạnh của Linh Anh đỉnh phong, thật khiến người khác phải choáng váng.

Mỗi nhát kiếm của Hàn Thương đều mang theo khí tức đáng sợ, mà nàng lại tựa như một bức tường băng ngăn chặn tất cả.

Thanh Y đứng vững vàng giữa cơn bão của khí tức, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng băng lãnh, chặn đứng lực lượng hủy diệt từ đòn tấn công của Hàn Thương.

Thanh Y không đáp, ánh sáng băng giá bắt đầu tỏa ra, thân ảnh của Thanh Y dần biến hoá.

Từng tia sáng lấp lánh như tuyết rơi, xoay quanh nàng, tạo thành một vòng tròn huyền ảo, lấp lánh và kỳ diệu.

Những mảng băng lạnh lẽo bao phủ lấy cơ thể, như những bông hoa tuyết nở rộ, làm cho diện mạo của nàng trở nên thanh khiết và mạnh mẽ.

Áo giáp mỏng manh từ băng tuyết hiện ra, ôm lấy đường cong mềm mại nhưng cũng đầy sức mạnh của nàng. Từng lớp băng nhẹ nhàng lướt qua làn da, như những vệt sáng lấp lánh trên nền trời đêm.

Khi lớp băng cuối cùng tan biến, một hình ảnh tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.

Đó không phải ai khác mà chính là Công Tôn Tuyết.

Tóc nàng dài bay phất phới trong gió, tựa như những bông hoa tuyết nở rộ trong mùa đông, tạo nên một vẻ đẹp vừa lạnh lùng, vừa quyến rũ.

Ánh sáng băng lãnh từ nàng tỏa ra như một lá chắn, bao trùm lấy Mộc Chiến và những người bên cạnh, mang lại cho họ cảm giác an toàn và tự tin.

Công Tôn Tuyết đưa tay lên, thanh kiếm băng lãnh hiện ra trong tay nàng, ánh sáng phát ra từ lưỡi kiếm khiến cho cả không gian xung quanh trở nên lung linh.

Giọng nàng trong trẻo nhưng mang vô tận sát khí vang lên:

“Hàn Thương, nhận lấy cái chết!!”

Khí tức Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ cường hãn lao ra, áp bách về phía Hàn Thương.

Hàn Thương thoáng chốc kinh ngạc trước sự xuất hiện của Công Tôn Tuyết, nhưng nụ cười nham hiểm trên gương mặt hắn nhanh chóng quay lại, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Hắn cười khặc khặc, tiếng cười vang vọng trong không gian như những âm thanh của một tên ma quái, không chút lo lắng cho tình hình hiện tại.

“Ngươi tưởng rằng ta lại sợ ngươi đến sao?!”

Hàn Thương nói, giọng điệu lộ rõ sự khinh thường.

Hắn giơ tay lên, chỉ về phía đại trận đang bùng nổ ánh sáng đỏ rực xung quanh.

“Huyết Linh Thôn Thiên Trận!”

Đột nhiên, từ trong trận pháp, từng luồng khí huyết nồng nặc phun trào ra, như những dòng suối đỏ tươi tuôn chảy vào người Hàn Thương.

“Aaaaaa…”

Lập tức tiếng gào thét xuất phát từ khắp Băng Tuyết Thành vang vọng nghe mà rùng mình. Mà trong tiếng thét, từng tu sĩ một của thành trì lần lượt ngã xuống.

Hàn Thương cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào, năng lượng huyết khí cuộn lên như sóng, khiến hắn trở nên cường hãn hơn bao giờ hết. Thân hình hắn như được bao bọc bởi một lớp huyết khí mờ ảo, khiến hắn trở nên đáng sợ hơn.

Khí tức của hắn bắt đầu tăng vọt, từng luồng linh lực rạo rực như cuồn cuộn sóng vỗ về. Hắn không chỉ đơn thuần là một Linh Anh Cảnh, mà giờ đây, sức mạnh của hắn đã chạm đến ngưỡng của Nguyên Thần Cảnh.

“Hahaha!” Hắn cười lớn, tiếng cười như tiếng sét vang dội giữa bầu không khí tĩnh lặng. “Ta đã chờ khoảnh khắc này từ lâu! Nguyên Thần Cảnh, ta đến rồi!”

Ánh mắt hắn bùng lên với sự cuồng ngạo, cơ thể toát ra một hào quang đáng sợ, linh khí bạo phát xung quanh tạo thành những cơn sóng đỏ, như hỏa diễm cuồn cuộn.

Sức mạnh từ Huyết Linh Thôn Thiên Trận không chỉ cung cấp năng lượng mà còn làm cho tiềm năng của hắn bộc phát đến mức không tưởng.

Khi Hàn Thương tiến vào trạng thái Nguyên Thần Cảnh, không khí xung quanh như rung động, tựa như cả thế giới đang công nhận sức mạnh đang nổi lên từ trong hắn.

“Nguyên..Nguyên Thần Cảnh..!” Hàn Mục trưởng lão và ba vị gia chủ kinh hãi nhìn thân ảnh huyết lệ Hàn Thương trên không trung.

Công Tôn Tuyết cũng ngưng trọng nhìn về thân ảnh của Hàn Thương, không nghĩ đến lão già này thế mà có thể nhanh như vậy lợi dụng Huyết Linh Thôn Thiên Trận để đột phá.

Thời điểm hắn kích hoạt quá nhanh, khiến nàng không kịp trở tay.

Nhưng khí tức của Hàn Thương có chút bất ổn, hiển nhiên do thúc động Huyết Linh Thôn Thiên Trận quá sớm mà không tích đủ huyết khí khiến cho căn cơ của Hàn Thương có chút…

Nhưng Hàn Thương không quan tâm điều đó, hắn gầm thét điên cuồng:

“Công Tôn Tuyết, chết!”

“Huyết Hải Ngàn Trùng!”

Hàn Thương vận dụng Huyết Hải Ngàn Trùng, tạo ra một cơn sóng huyết khí cuồn cuộn điên cuồng gầm rống lao về phía nàng.

“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”

Nàng không chần chờ thi triển Kiếm Ảnh Tuyết Phong. Hàng trăm thanh kiếm băng, như những bông hoa tuyết, bay vụt về phía Hàn Thương, sắc lạnh tỏa ra khí tức băng giá khiến kẻ thù phải dè chừng.

Ầm ầm…

Những mũi kiếm va chạm vào sóng huyết khí, phát ra những tiếng nổ vang dội, nhưng không làm tổn thương được Hàn Thương.

Công Tôn Tuyết nhận ra rằng Hàn Thương đang lạm dụng Huyết Hải Ngàn Trùng để vừa tấn công vừa phòng ngự.

Nàng quyết định thay đổi chiến thuật, không tấn công trực diện mà lùi lại, tạo khoảng cách.

“Phong Tuyết Liên Hoa!”

Lợi dụng sự bất ngờ, nàng sử dụng Phong Tuyết Liên Hoa, triệu hồi một bông hoa tuyết khổng lồ, phát ra một làn sóng băng lạnh làm chậm lại tốc độ của hắn, khiến hắn không kịp phản ứng.

“Ngươi tưởng rằng chỉ với những chiêu thức đó có thể ngăn cản ta?” Hàn Thương gầm lên, hắn không hề bối rối.

“Huyết Kiếm Sát Thần!”

Bằng một động tác nhanh nhẹn, hắn biến đổi chiến thuật, phát động Huyết Kiếm Sát Thần, thanh kiếm huyết sắc như một tia chớp, nhắm thẳng về phía Công Tôn Tuyết.

Nhưng Công Tôn Tuyết không phải là người dễ bị đánh bại.

“Vô Ảnh Huyễn Bộ!”

Nàng sử dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ mà Mộc Chiến đưa cho, thân hình nàng như một làn gió thoảng, ẩn hiện giữa không gian, né tránh đòn tấn công sắc bén của Hàn Thương.

Cùng một võ kỹ nhưng nàng thi triển và Mộc Chiến thi triển khác nhau một trời một vực, Hàn Thương không thể nào bắt kịp được thân ảnh của nàng.

Khi bóng hình của nàng lướt qua, nàng tìm cách đánh lạc hướng Hàn Thương bằng những mũi kiếm băng nhỏ, phóng ra từ mọi hướng, tạo thành một lưới băng dày đặc.

“Huyết Thủ Ác Ma!”

Hàn Thương nhận thấy mưu mẹo của nàng, lập tức vận dụng Huyết Thủ Ác Ma, những bàn tay quỷ quyệt xuất hiện từ trong bóng tối, lao về phía Công Tôn Tuyết.

Hắn định tạo ra một áp lực để ép nàng phải lộ ra sơ hở.

Tuy nhiên, Công Tôn Tuyết đã lường trước được tình huống này.

“Băng Tuyết Kiếm Hồn!”

Nàng tập trung linh lực, sử dụng Băng Tuyết Kiếm Hồn, triệu hồi những linh hồn băng tuyết. Những linh hồn này không chỉ bảo vệ nàng mà còn tấn công vào những bàn tay ác quỷ của Hàn Thương.

Những mũi kiếm băng sắc bén từ những linh hồn kiếm sĩ bắn ra, cắt đứt những bàn tay quái dị, giải phóng cho nàng.

Hàn Thương bất ngờ trước sự khéo léo của Công Tôn Tuyết, nhưng hắn không thể để cho mình bị lép vế.

“Huyết Vũ Thiên Phạt!”

Hắn lao lên, tạo ra một cơn lốc huyết khí, nhắm thẳng vào nàng. Những giọt huyết khí như mũi tên sắc bén lao tới, mỗi một giọt đều mang theo sự tàn bạo.

“Chết!”

Công Tôn Tuyết thét lên, nàng tập trung linh lực, cùng lúc tung ra một đòn quyết định: Kiếm Ảnh Tuyết Phong kết hợp với Băng Tuyết Kiếm Hồn.

Hàng trăm thanh kiếm băng như những đóa hoa tuyết, mỗi thanh kiếm như ảo ảnh được điều khiển bởi một kiếm hồn băng lãnh vọt lên cao và tấn công vào cơn lốc huyết khí.

Oành…

Hai lực lượng va chạm với nhau, tạo ra một tiếng nổ vang dội, và những ánh sáng rực rỡ bùng nổ khắp nơi.

Một lớp màn sương mờ ảo lan tràn ra, trong màn sương đó, nàng lặng lẽ di chuyển, hòa vào môi trường xung quanh.

Khi Hàn Thương vẫn còn mù mờ trong những đòn tấn công của mình, không hề hay biết rằng nàng đã lẩn trốn, Công Tôn Tuyết bí mật tích tụ linh lực trong tay, chuẩn bị cho một chiêu thức mạnh mẽ hơn.

Đúng vào thời điểm Hàn Thương cảm thấy đắc ý, hắn quyết định phát động một đòn tấn công cuối cùng với Huyết Kiếm Sát Thần.

Nhưng ngay khi hắn định lao tới, Công Tôn Tuyết bất ngờ xuất hiện từ một góc khuất, sử dụng Kiếm Ảnh Tuyết Phong một lần nữa, nhưng lần này với toàn bộ linh lực đã được tích tụ.

“Phu quân, đến lúc!!” Công Tôn Tuyết truyền âm.

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Ái Tâm Liên!”

“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!” Công Tôn Tuyết thanh mảnh thét lớn.

Hàng trăm thanh kiếm băng sắc lạnh, với sức mạnh gấp bội, đồng loạt lao vào Hàn Thương.

Hắn không kịp phản ứng và không thể tạo ra bức tường huyết khí kịp thời để bảo vệ mình. Những thanh kiếm băng sắc bén như những ngọn giáo, xuyên thấu vào cơ thể hắn.

Nhưng điều đó chưa phải là kết thúc. Khi những thanh kiếm băng chạm vào cơ thể hắn, chúng không chỉ làm tổn thương mà còn tạm thời làm suy yếu lực lượng huyết khí bên trong hắn.

“Phong Tuyết Liên Hoa!”

Nhận thấy cơ hội, Công Tôn Tuyết lập tức vận dụng Phong Tuyết Liên Hoa, triệu hồi một bông hoa tuyết khổng lồ, phóng ra một làn sóng băng lạnh, làm cho Hàn Thương không thể đứng vững.

Hàn Thương dù sao cũng mới đột phá Nguyên Thần Cảnh, khí tức chưa được ổn định.

Thêm cả, phương thức đột phá của hắn dựa vào huyết khí của tu sĩ, căn cơ không vững, khiến sức chiến đấu của hắn so với Công Tôn Tuyết yếu hơn một nấc.

Cuối cùng Hàn Thương ăn trọn một chiêu Phong Tuyết Liên Hoa, phốc một tiếng, đối mặt với trọng thương nặng nề.

Hàn Thương với vết thương chảy máu, sắc mặt tái nhợt, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước. Hắn đứng giữa bầu không khí tĩnh lặng, ánh mắt đầy thù hận nhìn Công Tôn Tuyết.

Hắn âm trầm, biết rằng nếu không nhanh chóng rút lui, nguy cơ bị tiêu diệt sẽ là rất cao.

Nhận thấy nguy hiểm, hắn hít sâu một hơi, tập trung linh lực vào trong, ánh mắt bỗng chuyển sang màu đỏ rực, dồn hết ra sức mạnh của Nguyên Thần Cảnh.

“Chết đi!”

“Huyết Kiếm Sát Thần!”

Hắn vung tay, một luồng máu cuồn cuộn như thác đổ, hóa thành một thanh kiếm đỏ rực, lao về phía Công Tôn Tuyết với tốc độ chớp nhoáng. Huyết Ý Cảnh Tứ Tầng điên cuồng hội tụ lại tiến công về phía nàng.

Mũi kiếm mang theo sát khí ngùn ngụt, giống như muốn cắt đứt tất cả mọi thứ trên đường đi.

"Băng Tuyết Kiếm Hồn!"

Công Tôn Tuyết lập tức nhận ra mối nguy hiểm đang đến gần, nàng dồn toàn bộ linh khí vào Băng Tuyết Kiếm Hồn, chém thẳng vào Huyết Kiếm Sát Thần.

Ầm..

Kiếm khí băng lãnh bùng nổ, xung đột với huyết kiếm của Hàn Thương, phát ra một tiếng nổ mạnh khiến không khí xung quanh vỡ vụn.

Dù đã chiến đấu dũng mãnh, Hàn Thương vẫn không thể ngăn cản được sức mạnh từ Băng Tuyết Kiếm Hồn của nàng.

Hắn cảm thấy đau đớn nhưng vẫn không chịu khuất phục.

Trong khoảnh khắc phân tâm, hắn bắt đầu tập trung toàn bộ nguyên thần của mình, quyết định rời bỏ thân xác, tách nguyên thần để tẩu thoát. Hắn nghĩ thầm:

“Không thể tin được, dù trăm phương ngàn kế, cũng không thể tưởng tượng được sức mạnh con tiện nhân này lại mạnh vậy được!”

“Không, ta không thể chết!”

Nhưng vừa lúc đó, Công Tôn Tuyết với nhãn lực tinh tường, nhận ra sự thay đổi của Hàn Thương.

"Phong Tuyết Liên Hoa!"

Nàng không chần chừ, ngay lập tức khởi động Phong Tuyết Liên Hoa, tạo ra một hàng rào băng giá để ngăn cản con đường chạy trốn của hắn.

“Ngươi không thể chạy thoát!” Công Tôn Tuyết gầm lên.

Hàn Thương cảm thấy lực lượng nguyên thần của mình đang tiêu hao nhanh chóng, liền nhắm mắt.

"Huyết Hải Ngàn Trùng!"

Hắn lập tức vận dụng Huyết Hải Ngàn Trùng một lần nữa để tạo ra một dòng huyết hải gây nhiễu loạn tầm nhìn của Công Tôn Tuyết.

Hắn lập tức quay lưng và lao về phía bóng tối, chỉ cần thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng là hắn có thể bảo toàn tính mạng.

"Vô Ảnh Huyễn Bộ!"

Nhưng Công Tôn Tuyết không dễ dàng bỏ cuộc, nàng sử dụng Vô Ảnh Huyễn Bộ, biến hóa thành nhiều hình ảnh mờ ảo, dồn dập đuổi theo.

Công Tôn Tuyết gần như đuổi kịp, nàng quát lên:

“Chết đi, Hàn Thương!"

Nhưng ngay lúc đó, Hàn Thương bỗng nhiên biến mất vào trong bóng tối, để lại một làn sóng huyết khí mờ ảo.

“Công Tôn Tuyết, Mộc Chiến, hai ngươi cứ chờ đi.. Bổn toạ sẽ ghé thăm các ngươi bất cứ lúc nào.” Trước khi đi, Hàn Thương còn để lại một lời thâm độc, sau đó liền tan biến đi mất.

Hắn sẽ trở thành một con độc xà núp trong bóng tối, chỉ cần Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến để lộ sơ hở, liền xong đời với hắn rồi.

Dù rằng lần này có chịu tổn thất khá nặng, nhưng Hàn Thương hắn tin rằng hắn sẽ phục hồi nhanh thôi.

Đến lúc đó.. Công Tôn Tuyết, Mộc Chiến, lũ hắc y kia.. các ngươi sẽ biết, Hàn Thương ta sẽ không phải là kẻ dễ chơi như vậy..

Aiz..

Công Tôn Tuyết thấy Hàn Thương biến mất lập tức thở dài, biết rằng hắn đã thành công trong việc rút lui, dù sao nàng cũng đã cạn kiệt linh lực khi thi triển quá nhiều võ kỹ rồi.

Cắn răng không cam lòng, nhưng cũng đành bất lực, dù hắn đã là đèn dầu sắp cạn, nhưng nàng cũng mệt mỏi lắm rồi..

Từ bỏ Hàn Thương, Công Tôn Tuyết định trở về xem Mộc Chiến đâu rồi thì chợt không thấy thân ảnh của hắn.

Mộc Chiến đâu?

Sao không thấy Mộc Chiến đâu cả?

Công Tôn Tuyết hơi hoảng hốt, không lẽ Mộc Chiến gặp chuyện gì rồi?

Không lẽ là tên Hàn Thương có thể giết Mộc Chiến nhanh như vậy?

Ngay dưới mí mắt của nàng?

Không thể nào..

Ngay lúc nàng đang kinh nghi, một tiếng gầm thét vang trời nổ ra:

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Vạn Giới!”

Bất chợt, một tôn Thần Thụ xuất hiện từ một nơi nào đó trên không trung, thần thụ xanh rờn, hai mắt thần thụ giận dữ, trên tay rừng rực hoả diễm màu xanh điên cuồng bốc cháy lên.

Thần Thụ vung mạnh tay đánh vào một khoảng không, vô tận hoả diễm lục sắc tuôn tràn tạo một biển lửa rực trời..

Ánh lửa bùng nổ, cả không gian như bùng cháy.

Rầm…

Phừng phừng…

“Khônggggg…!!!!” Một tiếng kêu hét thảm thiết vang vọng khắp Băng Tuyết Thành, xé toạc cả không gian âm lãnh nơi đây.

Ngọn lửa của Diệp Tàn Nộ Vạn Giới bùng nổ như một cơn sóng cuồng nộ, nuốt trọn Hàn Thương trong biển lửa khủng khiếp. Hắn gầm lên một tiếng:

"Con moẹ, con giun đất cũng dám động chân long?!"

Hàn Thương với đôi mắt hằn lên tia máu, điều động Huyết Ý Tam Tầng Cảnh chém ra Huyết Kiếm Sát Thần, nhát chém của nó đều kèm theo một cơn sóng huyết khí lạnh buốt, xé nát không gian, lao thẳng đến Mộc Chiến.

Con moẹ, tên tiểu tử này dám nhân lúc hắn sơ hở cho hắn một mồi lừa, rát thật đấy chứ..

Thấy Huyết Kiếm Sát Thần lao đến, Mộc Chiến sắc mặt nghiêm nghị.

Dù chỉ còn lại Nguyên Thần, nhưng Hàn Thương vẫn là Nguyên Thần Cảnh.

Diệp Tàn Nộ Vạn Giới không kéo dài được lâu đâu.

Phừng...

Phệ Sinh Mộc Diễm từ thân thể thần thụ của hắn bùng lên, những ngọn lửa xanh biếc cháy sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm, lao vào Huyết Kiếm Sát Thần với tốc độ không tưởng.

Đùnggg...

Hai lực lượng đối kháng mạnh mẽ va vào nhau, tạo ra một vụ nổ âm vang khiến cả không gian như rung chuyển.

Mộc Chiến cảm nhận được cơn đau nhói khi Huyết Kiếm Sát Thần quét qua lớp bảo vệ, nhưng không lùi bước.

Hắn dồn hết sinh mệnh vào những ngọn lửa xanh, vươn ra như cơn sóng thần, tiến thẳng về phía Hàn Thương.

Những đợt tấn công của Mộc Chiến không chỉ làm suy yếu từng đợt huyết khí, mà còn đốt cháy sự tăm tối trong linh hồn Hàn Thương, khiến hắn phải nghiến răng chịu đựng.

"Huyết Thủ Ác Ma!"

Lúc này, Hàn Thương đánh ra Huyết Thủ Ác Ma. Bàn tay khổng lồ, đen kịt, lao về phía Mộc Chiến như một ngọn núi lửa đổ ập xuống.

Mộc Chiến không chần chờ, lại dồn hết sức mạnh vào Phệ Sinh Mộc Diễm, khiến ngọn lửa xanh mạnh mẽ phá vỡ mọi thứ, đánh bật Huyết Thủ Ác Ma.

Rầm..

Rầm một tiếng, Hàn Thương lập tức chao đảo, nhưng Thần Thụ của Mộc Chiến không khá khẩm hơn tí nào, bay ngược còn xa hơn cả Hàn Thương.

Tất cả chỉ xảy ra trong một khắc mà thôi, nhưng trong một khắc đó, Băng Ý Tứ Tầng Cảnh đã nhanh chóng triệu tập, Công Tôn Tuyết khẽ gắt lên một tiếng:

"Băng Tuyết Kiếm Hồn!"

Ngay khi lời nói vừa thoát ra khỏi môi, một luồng khí lạnh khủng khiếp từ cơ thể nàng tỏa ra, nhanh chóng lan rộng khắp không gian, những hồn linh của thanh băng kiếm lao thẳng một cách điên cuồng đến sau lưng Hàn Thương, khiến hắn không thể nào né tránh được

Hàn Thương cảm nhận được một nguy cơ trí mạng, hắn quay lại, nhưng trong lúc ấy, những bóng kiếm này đã xuyên qua lớp phòng ngự huyết khí của hắn, đâm thẳng vào sau lưng.

"Aaaaa...."

Hàn Thương gầm lên một tiếng thất thanh đau đớn. Những linh hồn kiếm sắc lạnh xuyên qua huyết khí, đâm thẳng vào linh hồn hắn. Mỗi linh hồn như một vết dao cắt vào trạng thái Nguyên Thần của hắn, khiến toàn bộ thân thể hắn run lên, vô cùng đau đớn.

"Chết!"

Trong khi Hàn Thương vẫn còn loạng choạng, Mộc Chiến thấy cơ hội, dồn hết sức lực vào Phệ Sinh Mộc Diễm một lần nữa, ngọn lửa xanh bùng lên mãnh liệt, nhắm thẳng vào đối thủ đang yếu đi trước sự tấn công của Băng Tuyết Kiếm Hồn.

Lúc này, cả hai sức mạnh Phệ Sinh Mộc Diễm và Băng Tuyết Kiếm Hồn cùng nhau lao vào, như thể quyết định số phận của trận chiến này.

Rầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, như một quả bom phá hủy cả không gian xung quanh, làm tất cả chấn động. Trong khoảnh khắc đó, Hàn Thương, kẻ đã gây ra bao nhiêu sự chết chóc, cuối cùng đã bị chính những đòn công kích mạnh mẽ này tiêu diệt.

Băng Tuyết Kiếm Hồn xuyên qua lớp huyết khí bảo vệ của hắn, vặn vẹo không gian, cắm sâu vào linh hồn và thể xác hắn. Mỗi linh hồn kiếm như một lưỡi dao sắc bén, xé rách từng mảnh cơ thể Hàn Thương.

Đồng thời, Phệ Sinh Mộc Diễm từ thần thụ của Mộc Chiến, như một cơn sóng cuồn cuộn tràn đến, thiêu rụi tất cả mọi thứ nó chạm vào.

Hàn Thương, dù có sức mạnh huyết khí mạnh mẽ, nhưng khi bị tấn công từ hai phí một từ linh hồn băng giá, một từ ngọn lửa sinh mệnh, linh hồn của hắn không thể chịu đựng nổi.

Huyết khí vỡ vụn, linh hồn hắn bị xé tan từng mảnh, khiến hắn không thể kháng cự.

Rầm..

Một tiếng nổ vang dội, Hàn Thương hoàn toàn biến mất. Thân thể hắn bị thiêu cháy thành tro bụi, linh hồn bị vùi lấp trong biển lửa và băng giá. Tất cả những gì còn lại là sự im lặng của chiến trường.

Khí tức của Hàn Thương dần dần tiêu tán, mang theo những tàn dư cuối cùng của một kẻ mạnh mẽ. Ngọn lửa rực rỡ và cuồng nhiệt ấy, không chỉ thiêu đốt nguyên thần của hắn, mà còn thiêu rụi đi cả danh vọng và tham vọng của hắn, biến hắn thành tro tàn không còn dấu vết.

Một đời cường giả Linh Anh Cảnh, bây giờ đã là Nguyên Thần Cảnh, một đời cao cao tại thượng, âm mưu quỷ kế suốt mấy trăm năm, chỉ vì đánh giá sai sức mạnh của Công Tôn Tuyết, và làm thế nào nghĩ ra được người kết liễu mình lại là một tiểu tử Hoá Đan Cảnh chứ.

Giây phút hoả diễm đánh tới, Hàn Thương cười thảm. Hoả diễm màu lục này rõ ràng quá sức cường hãn, không nghĩ đến tên tiểu tử đó có thể đánh ra một đòn như vậy.

Hắn lại chỉ còn lại Nguyên Thần, linh lực cũng tiêu hao quá nhiều với trận đánh với Công Tôn Tuyết, hắn muốn chạy, nhưng không thể tránh được hoả diễm..

Một đời oai phong, đã hết rồi…