Khi Nguyên Thần của Hàn Thương bị xé nát, trận chiến khép lại trong một tiếng nổ lớn, mọi thứ xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Phệ Sinh Mộc Diễm từ thần thụ dần lụi tàn, ánh lửa xanh biếc tiêu biến, trả lại bóng dáng kiệt quệ của Mộc Chiến trong nhân hình.
Gương mặt hắn tái nhợt, hơi thở nặng nhọc, đôi mắt lấp lánh ánh kiên cường dù toàn thân gần như không còn chút sức lực nào.
Công Tôn Tuyết, với ánh mắt lo lắng xen lẫn yêu thương, nhanh chóng lao tới. Nàng đưa tay ôm lấy hắn, giọng nói pha chút run rẩy:
“Mộc Chiến, chàng không sao chứ? Cố lên, đừng để ta phải lo lắng!”
Mộc Chiến nở một nụ cười yếu ớt, bàn tay run rẩy khẽ chạm vào vai nàng, nhẹ giọng đáp:
“Ta vẫn ổn, chỉ là… hơi mệt một chút thôi.”
Nhưng nàng biết rõ, hắn đã dốc cạn sức lực, đến mức không còn khả năng tự bảo vệ bản thân.
Không chần chừ, Công Tôn Tuyết ôm lấy thân thể hắn, linh khí băng giá của nàng tỏa ra tạo thành một màn hào quang bảo vệ, rồi lao vụt đi khỏi Băng Tuyết Thành.
Nàng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu: đưa Mộc Chiến đến nơi an toàn.
Hiển nhiên, cả nàng và Mộc Chiến đều biết rõ, không nên ở lại Băng Tuyết Thành quá lâu. Nàng và hắn đang trong tình trạng suy kiệt, còn chưa kể bao nhiêu bí mật Mộc Chiến lộ ra nữa.
Chẳng may có tên nào đó còn ẩn nấp thì không hay..
Trước khi đi, Công Tôn Tuyết truyền âm vào tai Hàn Mục trưởng lão:
“Hàn Mục trưởng lão, còn lại giao cho ngươi!”
Lúc này, không khí trong thành đã ngột ngạt bởi sự hiện diện của Huyết Linh Thôn Thiên Trận cũng tan biến khi Hàn Thương chết đi.
Hàn Mục, Tô Nguyên, Thanh Tuyền, Lý Băng Hạo đã sớm hoá đá trước cảnh chiến đấu kinh thiên động trời của cấp cường giả Nguyên Thần Cảnh.
Những tòa nhà cao ngất đã bị phá hủy, từng lớp băng tuyết phủ xuống, nhưng giờ đây nhuốm màu đỏ sẫm do huyết khí lan tỏa khắp nơi.
Mặt đất rạn nứt với những vết máu đông lại, từng con đường băng giá nay bị cày xới, để lộ những mảnh đất lạnh lẽo và tàn tích của trận pháp.
Hơi thở tà ác vẫn còn lẩn quẩn trong không khí, khiến cho những người còn sót lại trong thành cảm thấy lạnh sống lưng.
Các tu sĩ nhỏ yếu trong Băng Tuyết Thành thì đã sớm tay chân run rẩy, nằm bẹp xuống đất..
Những cỗ khí tức kia quá cường đại, chỉ riêng khí thế đã làm cho bọn hắn không hít thở nổi..
Khi Hàn Mục nghe thấy tiếng Công Tôn Tuyết, hắn lập tức bình tĩnh trở lại, sau đó sắc mặt trở nên vô tận sát khí nhìn về phía những tên huỷ dung đang đứng chôn chân tại một chỗ.
Lần này, bọn hắn không thoát được rồi…
….
Lúc này, hai người Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết đang băng qua các ngọn núi tuyết cao vút, che khuất bởi những lớp băng mờ ảo và những vách đá sừng sững.
Gió rét thổi mạnh, quấn lấy bọn họ, đưa bọn họ đến một nơi mang tên Tuyết Phong Cốc, một thung lũng bị lãng quên giữa dãy núi băng khổng lồ.
Đây là một nơi bí ẩn, ít người biết tới, ngay cả những tu sĩ lâu năm cũng khó mà tìm thấy. Tuyết Phong Cốc từng là nơi tu luyện ẩn thế của các bậc tiền bối Băng Tuyết Các, được bao bọc bởi những vách đá dựng đứng và dòng khí băng lạnh tràn ngập quanh năm.
Khi Công Tôn Tuyết mang Mộc Chiến đến đây, cả hai như lạc vào một không gian tĩnh lặng, vắng bóng người, chỉ có tiếng gió thổi vù vù và những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên một bức tranh tĩnh mịch và đẹp đến nao lòng.
Giữa cốc, một dòng suối trong vắt uốn lượn qua các vách đá, nước suối lạnh như băng nhưng trong trẻo vô cùng, mang lại một cảm giác thanh khiết đến kỳ lạ. Những tảng đá to lớn rải rác khắp nơi, phủ kín một lớp tuyết trắng, tạo thành những điểm nghỉ chân hoàn hảo cho những người ưa thích thiền định.
Tại một góc thanh tịnh trong Tuyết Phong Cốc, Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng đặt Mộc Chiến xuống một tảng đá lớn, được phủ kín bởi lớp tuyết mềm mại.
Hơi thở của nàng khẽ hòa quyện với làn gió lạnh, đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa tia lo lắng sâu xa.
Nàng chậm rãi lau những vết thương còn sót lại trên cơ thể hắn, từng động tác vừa dịu dàng vừa cẩn trọng, không hề để lộ chút hoảng loạn nào.
Công Tôn Tuyết ngồi cạnh, bàn tay nàng truyền vào Mộc Chiến một dòng linh khí ôn hòa, giúp hắn tĩnh tâm, ổn định khí tức.
Nhưng dù chăm sóc hắn kỹ lưỡng đến đâu, đôi mắt băng lãnh của nàng không giấu được nét trách móc.
“Chàng…” Nàng khẽ thở dài, giọng nói trong trẻo nhưng nặng nề, như tiếng băng tuyết tan chảy. “Tại sao lại dùng Diệp Tàn Nộ Vạn Giới một cách liều lĩnh như vậy? Chàng đã biết rõ hậu quả của nó, sao vẫn không kiềm chế?”
Mộc Chiến chỉ cười nhạt, ánh mắt trầm tĩnh nhưng cũng có chút mệt mỏi. “Nếu không như vậy, làm sao có thể kết liễu Hàn Thương nhanh chóng? Hắn quá mạnh, nếu chậm trễ thêm, hậu họa khôn lường.”
“Nhưng hậu quả không chỉ có như thế!” Công Tôn Tuyết chau mày, giọng nàng tràn đầy sự quan tâm pha lẫn trách móc. “Diệp Tàn Nộ Vạn Giới là chiêu thức cực đoan, mỗi lần sử dụng sẽ khiến lá trong thụ tâm của chàng giống như mất vĩnh viễn. Nếu không có thiếp ở đây, chàng sẽ ra sao? Lần sau, chàng liệu có may mắn như lần này không?”
Nàng ngừng lại một chút, đôi mắt như chất chứa vô vàn suy tư, tay nàng vẫn vuốt ve nhẹ nhàng cánh tay Mộc Chiến, mặc dù lòng nàng đầy lo lắng.
Mộc Chiến thấy nàng ôn nhu quan tâm hắn, một dòng nước ấm chảy qua:
“Hắc hắc, phu quân biết có Tuyết nhi ở đó nên mới sử dụng chiêu thức ấy! Diệp Tàn Nộ Thương Khung không đủ để kết liễu nguyên thần của lão già ấy đâu!”
Dứt lời, tay hắn bừng lên ngọn lửa xanh lục, ngọn lửa lúc này phát sáng nhiều hơn bao giờ hết..
“Tuyết nhi yên tâm, phu quân nàng không phải mãng phu, ta biết ta đang làm gì!”
Phệ Sinh Mộc Diễm rực cháy trên tay, đưa từng luồng linh khí vào thụ tâm của Mộc Chiến.
“Sinh cơ nguyên thần của một Nguyên Thần Cảnh cường giả rất cường hãn, nhìn xem, phu quân nàng đã hồi phục rồi đấy thôi!!”
Ầm…
Mộc Chiến thả ra một cỗ khí tức Hoá Đan Cảnh trung kì, nhưng lại có cảm giác mạnh hơn lúc trước..
Công Tôn Tuyết cả kinh: “Sao lại…? Không phải nói Diệp Tàn Nộ Vạn Giới của chàng sẽ làm những chiếc lá gần như vĩnh viễn không hồi phục sao?!”
Mộc Chiến cười cười: “Đúng, nó vẫn không hồi phục, ba trăm tám mươi chiếc lá vẫn đang khô héo trong thụ tâm!”
“Nhưng sinh cơ của một Nguyên Thần Cảnh giúp ta tăng thêm tận bốn trăm chiếc lá, khí tức của ta gần như không giảm mà chỉ có thể mạnh hơn!!!”
Hít…
Công Tôn Tuyết không nói được nên lời, khả năng kỳ cục này chắc chỉ có lẽ Mộc Chiến mới nghĩ ra được.
Cứ nghĩ rằng sau khi sử dụng đòn tấn công ấy, Mộc Chiến hắn phải thân tàn ma dại, giống hệt phàm nhân chứ.
Nào đâu còn khôi phục khí thế, lại còn cường hãn hơn trước nữa.
“Nói như vậy, nếu như chàng..!”
“Đúng, nếu ta tìm được Dị Mộc, ta sẽ có thể hồi phục ba trăm tám mươi chiếc lá này, đột phá đến Hoá Đan Cảnh hậu kì!”
“Nếu không tìm được, thì ta vẫn từ từ tu luyện mà thôi..!”
Mộc Chiến cười nói, hiển nhiên tất cả đã nằm trong sự tính toán của hắn.
Thật ra, nếu không có Phệ Sinh Mộc Diễm, Mộc Chiến hắn cũng sẽ liều mạng để giết Hàn Thương, cho dù mất hết tu vi, cũng có thể tu luyện lại.
Nhưng để cho một con độc xà Nguyên Thần Cảnh lượn lờ bên ngoài, luôn chờ thời cơ cho ngươi một kích chí mạng, hỏi Mộc Chiến hắn có thể bỏ qua sao.
Công Tôn Tuyết nghe vậy cũng liền vui vẻ, hiển nhiên Mộc Chiến càng mạnh bao nhiêu, nàng càng hạnh phúc bấy nhiêu.
“Đúng rồi, tại sao nàng lại hoá thành Thanh Y?!”
Mộc Chiến nhớ ra liền hỏi Công Tôn Tuyết. Thật ra khi nàng hoá thành Thanh Y hắn đã cảm nhận được qua Diệp Tàn Ái Tâm Liên, nên dù ngoại hình nàng giống y như đúc Thanh Y, Mộc Chiến hắn vẫn nhận ra.
Công Tôn Tuyết khẽ thở dài:
“Sau khi chàng đi được một ngày, mấy lão quái Nguyên Thần Cảnh khác báo với thiếp, tình trạng dị thường cũng bắt đầu xuất hiện ở các thành trì lớn của họ!”
“Cho nên, thiếp cảm thấy chuyện này không bình thường một chút nào, liền tức tốc chạy đến Băng Tuyết Thành.”
“Mà nếu ngang nhiên đi vào thì lại dễ bị lộ quá, nên thiếp phải hoá trang thành Thanh Y muội muội!”
Mộc Chiến thấy nàng giải thích, trầm ngâm, không nghĩ rằng các thành trì khác cũng có hiện tượng như vậy..
“Nếu nàng ở đây, Băng Tuyết Các làm sao?!” Mộc Chiến hỏi.
“Băng Tuyết Các đã mở ra Hộ Các Đại Trận, cho dù là Nguyên Thần Cảnh đến xâm chiếm, cũng phải tốn một ít công phu!”
“Vả lại, thiếp đã truyền tin cho mấy lão quái để ý bên này, họ cũng đã đồng ý!”
Công Tôn Tuyết dịu dàng vuốt tóc, hiển nhiên với cương vị là một Các chủ, nàng không thể qua loa được.
Mộc Chiến gật đầu, Băng Tuyết Các giờ là Minh Chủ của Liên Minh Thiên Võ Đại Lục. Nếu như Băng Tuyết Các có chuyện gì thì uy vọng của các thế lực giảm sút vô cùng, ảnh hưởng đến khí thế của chúng tu sĩ ở nơi này.
Mộc Chiến nhìn lại trận chiến hôm nay, nhìn lại thế cục lúc bấy giờ.
Đến cuối cùng Mộc Chiến hắn vẫn không hiểu, mình và tên Hàn Thương này có thâm thù đại hận gì.
Nhưng dù sao Hàn Thương cũng đã chết, Hàn Ngạo Thiên chắc đám người Hàn Mục cũng đã xử lí.
Nên thôi, có lẽ không cần quan tâm về mối thù của hai tên điên này.
Nhưng Mộc Chiến bắt đầu để tâm, Hàn Thương chắc chắn không thể tự mình bố trí Huyết Linh Thôn Thiên Trận, mà phải có một Trận Pháp Sư ngũ giai thiết lập.
Không khó để suy đoán, Huyết Linh Thôn Thiên Trận là do lũ người hắc y nhân ấy bày bố ra..
“Tuyết nhi, nếu nàng nói các thế lực đã chú ý đến, họ đã phá huỷ đi Huyết Linh Thôn Thiên Trận hay chưa?”
Công Tôn Tuyết lắc đầu: “Mấy lão quái đó khi biết về Huyết Linh Thôn Thiên Trận, liền lập tức muốn phá huỷ trận pháp ấy, nhưng họ tìm khắp thành liền không thấy trận nhãn đâu!”
Mộc Chiến suy ngẫm, không thấy trận nhãn sao..
“Nếu như lần này Hàn Thương không khởi động trận pháp, chúng ta cũng không biết Huyết Linh Thôn Thiên Trận tồn tại. Chứng tỏ thủ đoạn ẩn nấp của bọn hắn rất cao thâm!”
“Nhưng nàng nghĩ, tại sao Huyết Linh Thôn Thiên Trận lại bị phá khi Hàn Thương chết?”
Công Tôn Tuyết ánh mắt lấp loé: “Ý chàng là trận nhãn trên người bọn chúng?”
Mộc Chiến gật gật đầu, chỉ có cách giải thích như vậy là hợp lý nhất mà thôi.
“Đúng vậy, việc họ cần làm là tìm ra mấy người khả nghi, chắc chắn đó là mấy tên hắc y nhân lẻn vào!”
“Phu quân nói cũng có lý, nhưng bọn hắn quỷ dị khó lường, làm sao tìm kiếm được bọn hắn..”
Công Tôn Tuyết hiểu ý Mộc Chiến, nhưng đám người kia hành tung bí ẩn, Nguyên Thần Cảnh như nàng cũng không tìm ra được…