“Thôi, đừng bàn chính sự nữa, đến đây ôm phu quân cái nào..!” Mộc Chiến sau khi bàn chuyện chán chường, bàn tay vòng qua eo của Công Tôn Tuyết.
“Hừ, đồ lưu manh!” Công Tôn Tuyết véo mạnh vào hông Mộc Chiến, nhưng sau rồi cũng sà vào lòng hắn.
Mộc Chiến cười cười, sau đó lật tay một cái, một chiếc nhẫn trữ vật đỏ rực đậm mùi huyết tinh trong tay hiện ra:
“Để xem trong này có gì nào..!”
Công Tôn Tuyết biết cái này chính là nhẫn trữ vật của Hàn Thương, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ an ổn ôm chặt lấy Mộc Chiến.
Hiển nhiên nàng sau trận đại chiến, linh lực cũng gần như cạn kiệt hết, nàng cũng cần tĩnh dưỡng một chút.
Mộc Chiến đổ đồ vật trong nhẫn trữ vật ra, hầu hết là các loại linh đan, linh dược tam, tứ giai. Linh thạch cũng có chục vạn trung phẩm..
Đúng là Linh Anh Cảnh, chi ít cũng giàu hơn hắn nhiều.
Mộc Chiến tiếp tục tìm kiếm trong nhẫn trữ vật của Hàn Thương, bỗng nhiên, hắn chạm vào một vật nhỏ nhưng có vẻ nặng nề, vừa cầm ra đã cảm nhận một luồng hàn ý bức người.
Đó là một miếng phù điêu được chế tác tinh xảo từ một loại kim loại đen bóng, bề mặt khắc họa những hoa văn cổ xưa uốn lượn như những con quái vật đang cuồng loạn trong biển máu.
Điều kỳ lạ là phù điêu này không có kích thước lớn, chỉ vừa bằng lòng bàn tay, nhưng nó lại toát ra một cỗ lực lượng kỳ dị.
Mộc Chiến chạm vào, thần niệm lập tức bị hút sâu vào trong phù điêu. Một cảnh tượng kỳ lJ hiện ra trong tâm trí hắn, một vực thẳm với những đám mây đen ngòm, ở sâu trong đó, một cỗ quan tài đen to lớn như một khối đá ngàn năm đang bị phong ấn.
Xung quanh quan tài là những sợi xích màu máu quấn chặt, nhưng trong không gian đó, một bóng hình mờ mịt đang lay động, tựa như đang cố thoát ra khỏi sự trói buộc của xích sắt.
Mộc Chiến mở mắt, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, linh hồn như bị chấn động mạnh. Hắn nhìn kỹ lại phù điêu, trên đó hiện lên một dòng văn tự cổ khó hiểu, tựa như câu nguyền rủa từ thời viễn cổ.
Công Tôn Tuyết lau mồ hôi trên trán Mộc Chiến, ánh mắt lo lắng: “Có chuyện gì vậy?”
Mộc Chiến siết chặt miếng phù điêu, giọng nói nặng nề: “Vật này không phải chỉ đơn giản là một bảo vật… Nó là chìa khóa, có lẽ là để mở ra một thứ bị phong ấn từ thời cổ đại, một thế lực nào đó cực kỳ tà ác.”
Công Tôn Tuyết nhíu mày, nhìn sâu vào phù điêu trong tay hắn: “Chàng cảm nhận được gì?”
“Ta nhìn thấy một quan tài cổ, bên trong có thứ gì đó rất mạnh mẽ… và đáng sợ,” Mộc Chiến trầm ngâm, ánh mắt trở nên sâu thẳm. “Không biết thứ này là gì.. sao Hàn Thương lại có được..!”
“Để thiếp!” Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng đưa tay ra, bàn tay thanh mảnh khẽ chạm vào bề mặt của nó.
Một luồng khí lạnh từ phù điêu phả ra, lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm. Nàng khẽ nhíu mày, rồi vận dụng thần niệm thả vào sâu bên trong, muốn xem thử điều kỳ bí ẩn chứa trong đó.
Thế nhưng, dù nàng cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh của thần niệm, cũng chỉ thấy một màn đen tĩnh lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào. Nàng tập trung hơn, cố đẩy thần niệm sâu vào, nhưng tất cả chỉ là trống rỗng, không có bất kỳ cảnh tượng nào hiện ra như những gì Mộc Chiến đã miêu tả.
Công Tôn Tuyết thu thần thức lại, đôi mắt phượng thoáng hiện vẻ khó hiểu, nàng hỏi: “Kỳ lạ thật, thiếp chẳng thể thấy gì trong đó. Làm thế nào mà chàng lại có thể nhìn thấy cảnh tượng kia?”
Mộc Chiến nhíu mày, suy tư một lúc rồi trả lời: “Có lẽ do ta và miếng phù điêu này có sự cộng hưởng nào đó..”
Công Tôn Tuyết lặng im suy nghĩ, một tia lo lắng hiện lên trong đôi mắt: “Vật này thật sự rất tà dị, nếu không có cách điều tra rõ ràng, nó có thể mang đến tai họa khôn lường. Nhưng tại sao chỉ mình chàng thấy được, mà thiếp lại không thể cảm nhận bất kỳ điều gì?”
Mộc Chiến nào có biết chứ, hay là chỉ một lần duy nhất được thôi..
Nghĩ vậy, hắn lại thả thần thức vào, kì quái là cảnh tượng ấy lại diễn ra..
“Thật kỳ quái, lúc ta thả thần niệm vào, vẫn thấy cảnh tượng ấy!”
Công Tôn Tuyết cũng chẳng giải thích nổi.. nếu nói sự khác biệt giữa nàng và Mộc Chiến thì có lẽ là tu vi của hai người chênh lệch.
Nhưng nếu vậy thì phải là nàng nhìn thấy mà Mộc Chiến không nhìn thấy mới đúng chứ.
Hay không phải là tu vi, mà là…
“Hay do chàng là Thiên Mệnh Nguyên Chủng?!” Công Tôn Tuyết thều thào nói, mà không hay biết, lời nói của nàng làm Mộc Chiến giật mình.
Liên quan đến Thiên Mệnh Nguyên Chủng? Thật sự?
Nếu như là thật, chuyện này là lớn lắm đấy.
Bởi vì có đồ vật liên quan đến Thiên Mệnh Nguyên Chuyển, chứng tỏ có người biết về Thiên Mệnh Nguyên Chủng rồi đấy.
Chắc không phải như thế chứ..
“Tuyết nhi, chúng ta không còn gì khác nữa sao..?”
Mộc Chiến âm thầm nuốt nước bọt một chút, liên quan tới thân phận đặc biệt này của hắn, hắn không thể phớt lờ được.
Công Tôn Tuyết suy ngẫm, một ngón tay thanh mảnh đặt lên cằm:
“Nếu có thì cũng có đấy..”
Mộc Chiến kinh hỉ: “Đấy là gì?”
“Chàng là nam nhân, thiếp là nữ nhân..” Công Tôn Tuyết lém lỉnh trả lời.
Ào..
Mộc Chiến như bị dội một gáo nước lạnh, ngẩn tò te một phen, sau đó tức giận vỗ mạnh vào kiều đồn của nàng.
“Dám trêu phu quân này! Hừ hừ!”
Công Tôn Tuyết cười khúc khích, sau đó vuốt ve mặt của hắn:
“Thiếp thấy chàng lo lắng nên trêu đùa một chút mà thôi..!”
“Mộc Chiến à, là phúc là hoạ nếu đã đến thì tránh cũng không được!”
“Nếu như là hoạ, thân phận của chàng bị lộ ra, đừng lo lắng quá..! Thiếp sẽ luôn ở bên cạnh chàng mà..!”
Công Tôn Tuyết nhu tình nhìn lấy Mộc Chiến, nói lên những lời tâm can của nàng.
Mộc Chiến lúc này phải hít một hơi thật sâu, điều động Vô Niệm Chi Ý Cảnh đến mức tận cùng để trấn giữ bình tĩnh.
Công Tôn Tuyết nói ra những lời nói khiến Mộc Chiến hắn không thể giữ được vẻ điềm tĩnh như lúc nào. Tâm tình thần thụ vô số năm, có lẽ cũng phải chào thua trước tình yêu của nữ nhân dành cho hắn.
Nữ nhân khi yêu, lời nói gây sát thương mạnh thật đấy..
“Tuyết nhi..” Mộc Chiến nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng, sau đó lặng lẽ cúi xuống, đôi môi mạnh mẽ nhưng dịu dàng phủ lên đôi môi mềm mại của nàng.
Môi họ dần tìm kiếm nhau, cuốn lấy, say mê. Đầu lưỡi của Mộc Chiến chạm vào môi dưới của Công Tôn Tuyết, nhẹ nhàng tiến vào, khám phá từng ngõ ngách.
Đôi môi nàng đáp lại, không chút ngần ngại, lưỡi họ quấn lấy nhau, hòa quyện giữa đam mê và thổn thức.
Tiếng thở dốc của cả hai vang lên, như những nhịp sóng dập dìu giữa biển tình, không còn khoảng cách, chỉ còn lại sự mặn nồng đầy say đắm.
Từng nhịp, từng hơi thở, như khắc sâu vào lòng nhau, hương vị của tình yêu, của nỗi khát khao không thể cưỡng lại.
Trong vòng tay chặt chẽ của Mộc Chiến, Công Tôn Tuyết như tan vào chàng, hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt, không còn gì ngoài sự hòa hợp giữa hai tâm hồn, hai trái tim đang thổn thức cùng nhau.
…
Sau một hồi đắm chìm trong nụ hôn thắm thiết, hai người từ từ tách ra, nhưng dư vị còn lại vẫn lưu luyến trên đôi môi của cả hai.
Hơi thở của Công Tôn Tuyết trở nên gấp gáp, má nàng ửng đỏ, đôi mắt long lanh đầy xúc cảm, như một làn sương nhẹ vừa bao phủ cả hai. Nàng cúi đầu, khẽ cắn môi, cảm nhận sự rung động vẫn còn chưa tan biến.
“Được rồi.. lo phục hồi thương thế trước đi!”
Công Tôn Tuyết hít một hơi thật sâu sau nụ hôn nồng cháy.
Mộc Chiến cười hắc hắc một cái, sau đó cũng thành thành thật thật trị thương.
Nếu đây mà là mật thất của Công Tôn Tuyết thì lại tới công chuyện với hắn rồi, đáng tiếc a…