Mộc Chiến bỗng cảm thấy một cơn mệt mỏi tràn đến. Sức mạnh mà hắn vừa phát ra cực kỳ tốn hao linh khí, khiến cho thân thể hắn trở nên kiệt sức.
“Hộc..hộc..”
Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên nặng nhọc, từng giọt mồ hôi rơi xuống đất, hòa cùng với tro tàn còn sót lại.
Cảm giác hoa mắt chóng mặt ập đến, như thể một cơn lốc đã cướp đi mọi sinh lực của hắn.
Cuối cùng, không còn chịu đựng nổi, Mộc Chiến gục xuống, cơ thể hắn đổ nghiêng bên cạnh những mảnh vụn của trận chiến.
Sát khí và âm thanh của cuộc chiến dần tan biến, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng.
Nhưng trước khi Mộc Chiến gục xuống, một vòng tay mềm mại ôm hắn vào trong ngực.
Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng ôm hắn, trong mắt tràn đầy tình ý nhưng lại cất giọng trách cứ hắn:
“Mộc Chiến, sao chàng lại như thế..! Thiếp có thể hỗ trợ chàng mà..!”
Mộc Chiến cười cười lắc đầu, hắn vòng tay qua eo thon của nàng:
“Được rồi, được rồi.. không phải tức giận. Ta chỉ hơi mệt một chút mà thôi.. Nàng không thấy ta đã đột phá sao..!”
Giọng nói của hắn có chút mệt mỏi, nhưng Công Tôn Tuyết thấy quả thật Mộc Chiến đã đột phá đến Hoá Đan Cảnh hậu kỳ.
“Thiếp biết.. nhưng lần sau sẽ không để chàng liều mạng như vậy nữa..!” Công Tôn Tuyết vẫn vuốt ve mặt của hắn, ôn nhu nói.
Mộc Chiến nắm tay nàng, nhắm mắt lại hưởng thụ hơi ấm ấy:
“Được, ta đồng ý với nàng..!”
Chợt, Công Tôn Tuyết như nhớ ra gì, véo mặt của Mộc Chiến, giọng nói có chút dấm chua:
“Vậy phu quân của ta giải thích chàng và nàng ta là cái gì đây?? Thiếp thấy chàng còn vì nàng ta mà đỡ một kích chí mạng đấy!!”
Mộc Chiến hướng theo ánh nhìn của Công Tôn Tuyết về phía Từ Lâm Nguyệt đang nằm ở dưới đất, lắc đầu cười khổ.
Hắn đâu có ý gì với nàng ấy, chỉ là hắn cảm giác rất hối hận khi không cứu nàng ấy mà thôi.
Trực giác của thần thụ, làm sao có thể xem thường được..
“Không phải Tuyết nhi của ta bảo không ghen sao..? Giờ sao lại ghen với nàng ấy?!”
Mộc Chiến trêu chọc nàng một chút, nhưng trong thâm tâm có một tia áy náy.
Công Tôn Tuyết nhạy bén cỡ nào, thêm Ái Tâm Liên của Mộc Chiến có thể truyền cảm nhận của hắn về phía nàng, nàng có thể cảm nhận hắn đang như thế nào..
Thở dài một chút, dù sao nói nàng không ghen chắc chắn là giả.
Nhưng thế giới này, nam nhân ưu tú sẽ gặp gỡ được rất nhiều nữ nhân, tam cung lục viện là chuyện rất bình thường.
Công Tôn Tuyết nàng tuy còn trẻ tuổi, nhưng nàng làm sao không biết đạo lý ấy..
Mộc Chiến là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, là chủng loại sánh ngang thiên địa, sau này nhất định hắn sẽ trở thành cường giả dời thiên lập địa, một tay chống cả trời.
Nam nhân như vậy, có nữ nhân nào không muốn được nằm trong vòng tay của hắn để được bảo vệ..
Nếu như Công Tôn Tuyết nàng cứ luôn phải ghen tuông với nữ nhân Mộc Chiến gặp, có khi hắn lại ghét ngược luôn lại nàng..
Mộc Chiến thấy nàng tâm tình có vẻ nặng nề, trong lòng hơi chột dạ một tiếng, không biết đã nói sai điều gì..
“À à, Tuyết nhi, ta đùa thôi..! Ta và nàng ta không có quan hệ gì hết! Đúng, là bèo nước gặp nhau..”
“Nàng không tin sao.. À, khi đó ta cũng không hiểu sao ta làm vậy..!”
“Ừm ừm.. ta có trực giác.. nếu không cứu nàng ấy sẽ hối hận..!”
“Đúng đúng.. chỉ như vậy thôi..! Tuyết nhi, đừng buồn như thế!”
Mộc Chiến luống cuống an ủi nàng, trong lòng thì vẫn đang như cứa dao..
Tình yêu của hắn dành cho nàng, có lẽ không được trọn vẹn a…
Công Tôn Tuyết không khỏi phì cười trước dáng vẻ luống cuống của hắn.
Ánh mắt nàng sáng lên, chứa đựng sự vui vẻ và trìu mến, khiến không khí nặng nề xung quanh bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm.
“Khanh khách, nhìn phu quân chàng kìa..! Thiếp đã nói là không sao mà, phải không..?”
Mộc Chiến thấy nàng cười, lại càng luống cuống hơn. Rốt cuộc nên nói cái gì đây…
“Tuyết nhi, ta..” hắn ngập ngừng..
Nhưng Công Tôn Tuyết lại lắc đầu, ánh mắt nàng trở nên thê lương khi nhìn về một hướng khác trên không trung.
Nếu nhìn kỹ, hướng đó chính là hướng của Băng Tuyết Các.
“Phu quân, chàng biết không.. thiếp là một cô nhi, không biết xuất hiện ở nơi nào, không biết xuất hiện từ bao giờ..”
“Thiếp chỉ biết rằng khi nhận thức được xung quanh, gương mặt của người ấy là hình ảnh duy nhất khắc sâu trong lòng của thiếp.!”
“Người ấy tên là Công Tôn Thuỳ Ngọc, là cường giả Linh Anh Cảnh đỉnh phong, cũng là tiền nhiệm Các chủ của Băng Tuyết Các..!”
“Người ấy là người kiên định, luôn giữ vững lập trường của mình trong mọi tình huống. Mỗi câu nói của người đều chứa đựng sự chín chắn và trí tuệ, khiến người khác cảm thấy an tâm và tin tưởng. Dù rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ, nhưng người cũng luôn dành cho thiếp một tình yêu thương vô bờ bến.”
Công Tôn Tuyết đứng đó ánh mắt xa xăm như hướng về một quá khứ đầy kỷ niệm.
“Người đó là sư phụ của thiếp, cũng là cha, là mẹ, là người thân duy nhất của thiếp..!”
“Người đã dạy cho thiếp Băng Hàn Tâm Quyết, truyền thụ cho thiếp rất nhiều võ kỹ..!”
“Nhưng điều quan trọng, người luôn nói một câu mà thiếp luôn khắc cốt ghi tâm..!” Công Tôn Tuyết quay đầu mỉm cười nhìn Mộc Chiến:
“Chàng biết đó là gì không..?”
Mộc Chiến lắc đầu: “Đó là gì vậy Tuyết nhi?”
Công Tôn Tuyết nói tiếp:
“Người đã nói ‘Thế giới võ đạo, vẫn còn đó nhân đạo’”
Khi Công Tôn Tuyết nói ra câu nói ấy, Mộc Chiến đứng bên cạnh, lòng cảm nhận một sự sâu sắc đến lạ thường.
Ánh mắt nàng tràn đầy tâm tư, như thể mỗi chữ mỗi câu đều được thấm nhuần bằng trải nghiệm và nỗi niềm của một kiếp người không hề đơn giản.
Mộc Chiến chợt cảm thấy trong lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt.
“Thế giới võ đạo, vẫn còn đó nhân đạo.” Những lời này như những nhát búa mạnh mẽ đập vào tâm trí hắn, khiến hắn không thể nào quên.
Mộc Chiến ngước mắt nhìn Công Tôn Tuyết, thấy sự kiên định trong ánh mắt nàng.
Hắn hiểu rằng, dù cho thế giới võ đạo có khắc nghiệt đến đâu, vẫn còn đó những tâm hồn cao quý như nàng, vẫn luôn nỗ lực duy trì nhân đạo giữa những tăm tối.
“Thì ra, nhờ vậy mà nàng có thể đánh thức bản tâm của ta..!”
Mộc Chiến thì thào một tiếng. Nhân đạo trong thế giới võ đạo, tồn tại thật nhỏ bé đến đáng thương.
Một thế giới cá lớn nuốt cá bé, một thế giới ăn thịt người, cường giả coi tu sĩ cảnh giới thấp như sâu kiến. Thế giới ấy, vẫn còn đâu đó nhân đạo..
Nhân đạo.. thứ giúp chúng ta có thể gợi những gì cao quý, tốt đẹp. Thế giới này, còn tồn tại đâu đó nhân đạo, như Vô Ngã Chân Ý của hắn vậy..
Công Tôn Tuyết mỉm cười nói tiếp, nhưng lúc này ánh mắt của nàng đã ngấn lệ:
“Thiếp nhớ tất cả lời dạy dỗ của người, cũng vì người mà dốc lòng tu luyện. Thật may mắn, thiếp không để người thất vọng..!”
“Bằng vào tư chất, thiếp đã tự mình đạt đến Dung Huyết đỉnh phong lúc mười sáu tuổi, nhờ Huyền Băng Thuỷ Tinh Liên trong Huyền Cổ Chiến Trường, thiếp đã nhanh chóng đột phá đến Linh Anh Cảnh khi qua tuổi hai mươi, trở thành cấp bậc cường giả trong Băng Tuyết Các..!”
Lúc này, nàng không nhịn nổi mà hai mắt chảy dài hai hàng nước mắt:
“Nhưng..nhưng thiếp chưa được chung vui với người, đã nghe tin người ra đi mãi mãi..!”
Mộc Chiến thấy nàng như vậy, ôm chặt nàng vào lòng, cảm xúc trầm lặng của hắn cũng dao động đôi chút.
Dù cho Mộc Chiến là tâm tình cổ lão vô số năm, rất trầm ổn, nhưng giống như ngồi một chỗ tu luyện vô số năm mà không tiếp xúc với thế giới nhân sinh bên ngoài vậy, khiến tâm trạng đôi khi không giữ được quá vững vàng trước dòng đời.
Mộc Chiến vuốt ve lưng của nàng, an ủi:
“Được rồi, được rồi.. vậy nàng có biết tại sao sư phụ nàng lại ra đi không??”
Công Tôn Tuyết lắc lắc đầu, vẫn còn chút nức nở nói:
“Thiếp không biết.. chỉ nghe rằng sư phụ đột phá Nguyên Thần thất bại nên tiêu hao tuổi thọ, không trụ được nên mới qua đời..!”
Nàng làm sao biết được, chính là kẻ thủ ác Hàn Thương lập kế hại chết Công Tôn Thuỳ Ngọc, khiến nàng ta bị tẩu hoả nhập ma, không thể đột phá cảnh giới mà thân tử đạo tiêu.
Mộc Chiến thở dài, nếu như biết có kẻ địch nhắm vào sư phụ nàng ấy thì nhất định phải đi báo thù, nhưng đột phá thất bại.. báo thù với ai cơ chứ!
“Được rồi, được rồi..” Mộc Chiến vẫn ôn nhu an ủi Công Tôn Tuyết, nghe chuyện là biết tình cảm nàng đối với vị sư phụ này rất sâu nặng a..
Công Tôn Tuyết ngẩng đầu nhìn Mộc Chiến, vuốt ve mặt hắn:
“Mất đi người thân duy nhất, khiến cho trái tim của thiếp gần như đóng băng.. không thể mở lòng với bất kì người nào nữa..!”
“Nhưng ngày đó, thiếp lại gặp được chàng, một cảm xúc thân thuộc đột nhiên loé lên trong tim của thiếp..!”
“Sau đó chàng nhiều lần cố gắng cứu lấy thiếp, dù biết khi đó chàng không tình nguyện.. nhưng đến khi chàng lộ thân phận ra để cứu thiếp, thì thiếp..!”
Công Tôn Tuyết nói đến đây thì mặt có vẻ hơi ửng đỏ một chút, nàng cũng hơi ngại ngùng..
Mộc Chiến không chờ nàng nói hết câu, hắn ôm chặt lấy nàng, đôi tay hắn mạnh mẽ siết chặt, như muốn giữ nàng mãi mãi trong vòng tay này vậy.
Chụt!
Sau đó, hắn đã cúi xuống, hôn nàng một cách mãnh liệt.
Nụ hôn của Mộc Chiến càng lúc càng mãnh liệt, như thể hắn đang dồn tất cả cảm xúc cuồng nhiệt vào từng hơi thở.
Không còn chỉ là chạm môi, lưỡi hắn khéo léo trượt qua, nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích, rồi dần dần trở nên chiếm hữu.
Hắn lướt lưỡi vào, như muốn khám phá từng góc cạnh trong miệng nàng, mỗi cử động đều mang theo sự khao khát mãnh liệt.
“Ưmm..”
Công Tôn Tuyết cũng đáp trả lại hắn, lưỡi nàng đan xen với lưỡi hắn, cả hai như đang hoà làm một trong cơn sóng tình.
Mỗi cú đá lưỡi của hắn mang theo sự chiếm đoạt, nhưng cũng đồng thời là sự nâng niu, khiến Công Tôn Tuyết không thể cưỡng lại mà hoàn toàn đắm chìm trong khoảnh khắc ấy.
Cả hai như quên đi thế giới xung quanh, chỉ còn lại cảm xúc và hơi thở hoà quyện, nơi mà lời nói không còn cần thiết, chỉ còn lại sự kết nối vô cùng sâu sắc.
…
Sau một hồi dài đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt, cả hai người dường như quên mất không gian và thời gian.
“Hộc..hộc..”
Nhưng rồi, Mộc Chiến dần cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Công Tôn Tuyết, đôi mắt nàng khép hờ, hai gò má ửng đỏ.
Hắn chầm chậm rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, lưỡi lướt qua lần cuối cùng như một sự lưu luyến không muốn dừng lại.
Khi tách ra, giữa hai người vẫn còn sự kết nối vô hình, như thể nụ hôn kia đã in dấu sâu đậm vào tâm khảm cả hai.
Công Tôn Tuyết hít một hơi sâu, cố gắng bình ổn lại nhịp thở, đôi mắt nàng mở ra, trong đó vẫn còn ngấn lệ, phản chiếu ánh sáng đầy thâm tình.
“Phu quân hư quá, chưa gì đã..!” Vừa nói nàng véo mạnh vào hông của hắn.
Mộc Chiến tấn công bất chợt quá làm nàng giật cả mình.
Mộc Chiến cười hắc hắc, vuốt nhẹ nhàng mái tóc của Công Tôn Tuyết:
“Tình cảm mà ta dành cho Tuyết nhi, không kém gì nàng dành cho ta đâu..!”
“Được rồi.. thiếp hiểu lòng chàng!!” Công Tôn Tuyết nhéo nhẹ má Mộc Chiến:
“Vậy chàng muốn biết tại sao thiếp lại nói với chàng về những điều ấy không?!”
Mộc Chiến lắc đầu, hắn nghĩ Công Tôn Tuyết vì tưởng niệm sư phụ nàng nên muốn chia sẻ với hắn.
“Đúng là thiếp cũng muốn cho chàng biết nhiều hơn quá khứ của mình,.. nhưng cũng muốn nói cho chàng biết, thiếp muốn có một gia đình!”
“Chàng biết không, Mộc Chiến, khi biết thân phận của chàng là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, thiếp có vui mừng cũng có lo lắng..”
“Thiên Mệnh Nguyên Chủng quả thật sẽ trở thành đại cường giả, có thể che chở cho thiếp, điều này thiếp luôn tin tưởng ở chàng!”
Công Tôn Tuyết nhìn thẳng Mộc Chiến, nói ra những lời sâu thẳm từ trong trái tim nàng:
“Nhưng cũng có nghĩa cũng sẽ có những cường giả điên cuồng săn giết để cướp đoạt sức mạnh của chàng..!”
“Nếu như khi đó, cả chàng, cả thiếp đều không thể đánh bại những cường giả đó, thiếp chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng bị giết đi..!”
“Lúc đó, chắc thiếp sẽ không thể sống tiếp được nữa.. chứng kiến hai lần hai người mình yêu thương nhất phải ra đi, ai có thể chịu nổi chứ, phải không..?”
“Do vậy, thiếp thật sự mong muốn rằng, bên cạnh chàng, sẽ có những huynh đệ đáng tin, thậm chí có cả những nữ nhân khác, chỉ cần họ có thể giúp chàng an toàn hơn..!”
Công Tôn Tuyết thâm tình nhìn Mộc Chiến, đối với nàng, có lẽ Mộc Chiến đã trở thành vị trí không thể thay thế.
“Huống hồ, nếu có thêm tỷ muội, thiếp cũng sẽ có thể chung vui với các nàng.. phải không?”
“Một gia đình, các tỷ muội cùng thiếp chung vui bên cạnh chàng, có hạnh phúc không, Mộc Chiến..!” Công Tôn Tuyết mỉm cười, khi nàng nói ra những lời này, thâm tâm nàng cũng như hoá giải một nút thắt thật sâu nào đó..
Con đường Mộc Chiến phải đi khẳng định là rất chông gai.
Dù Mộc Chiến hắn trầm tính, thích lặng yên, nhưng thân phận đặc thù không thể cho hắn sóng yên biển lặng mà tu luyện được.
Tưởng tượng nếu như không phải ở Thiên Võ Đại Lục, mà ở một nơi nào đó khác, người người săn giết Thiên Mệnh Nguyên Chủng, mà những cường giả không phải là Nguyên Thần Cảnh mà là Phân Thần Cảnh, thậm chí Hợp Thần Cảnh Vương giả, ngươi nói nàng phải làm sao đây?
Nếu lúc đó có nữ nhân nào đó vì yêu Mộc Chiến mà đứng ra bảo vệ hắn giống như nàng vậy, nàng sẽ ích kỷ giữ Mộc Chiến cho riêng mình sao?
Nữ nhân, có ganh ghét, nhưng đôi khi cũng lại rất hiểu nhau, nếu có nữ nhân nào vì hắn như thế, Công Tôn Tuyết nàng thậm chí sẽ giang rộng hai tay chào đón nàng.
Đó, là quyết định của nàng, vì Mộc Chiến, và vì cả nàng.
“Chỉ mong, nếu có nữ nhân khác, hi vọng chàng sẽ không quên thiếp..!” Công Tôn Tuyết nhẹ giọng nói..
Mộc Chiến nhìn thẳng vào đôi mắt Công Tôn Tuyết, ánh mắt như một dòng suối ấm áp, đầy kiên định và chân thành.
Hắn hít một hơi thật sâu, hoá giải Hoá Nhân Quyết, trở thành dạng Lục Biến của chính mình, rồi giọng nói trầm ấm vang lên, từng lời từng chữ đều rõ ràng, mang theo sức mạnh từ tận đáy lòng:
“Tuyết nhi, trước mặt thiên địa, ta, Bất Tử Thụ, thề: Tình cảm này vĩnh viễn không phai mờ, dù gió bão cuồng phong, thời gian có xoay vần, vạn vật có thay đổi, ta cũng không bao giờ quên nàng!!!”
Khi lời thề của Mộc Chiến vang lên giữa trời đất, bầu không khí xung quanh như bị chấn động.
Đoàng…
Ngay khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, từ phương trời xa xôi, một tiếng nổ lớn vang dội, khiến cả không gian rung chuyển.
Sấm sét cuồn cuộn giáng xuống, xé toạc bầu trời xanh, như thể thiên địa đang phản hồi lại lời thề thiêng liêng ấy.
Từng tia chớp mạnh mẽ vạch ngang bầu trời, lóe sáng giữa không gian mịt mù.
Vù..vù..
Gió lớn nổi lên ào ạt, cuốn theo từng cơn gió xoáy, như thể thiên địa đang chứng nhận lời thề này với sức mạnh vô biên.
Đì đùng..
Đất trời giao hòa, sấm chớp đan xen, mỗi tia chớp như khắc sâu lời thề của Mộc Chiến vào lòng thiên địa.
Công Tôn Tuyết giật mình, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nàng không thể ngờ rằng lời thề của Mộc Chiến lại có sức mạnh lớn đến mức khiến cả trời đất phải dậy sóng như vậy.
Trong ánh mắt nàng hiện lên một tia xúc động sâu sắc, trái tim nàng khẽ run rẩy, bởi nàng biết rằng lời thề này đã được thiên địa khắc ghi, không gì có thể lay chuyển được.
Lời thề của Thiên Mệnh Nguyên Chủng, thiên địa cũng không dám lãnh đạm..