Hai tên hắc y nhân vốn đang chăm chú nhìn vào Công Tôn Tuyết, bất ngờ thấy Mộc Chiến bước ra một mình, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng không chút kiêng dè, bọn chúng thoáng sững người.
Trong mắt họ, tiểu từ này dáng vẻ bình dị, không hề có chút khí tức cuồng bạo hay uy áp mạnh mẽ nào, nhưng chính sự bình thản đó lại khiến họ sinh nghi.
“Tiểu tử này mà dám một mình đối đầu chúng ta?” Lão Tứ nhíu mày, thấp giọng trao đổi với Lão Nhị.
Lão Nhị liếc nhìn Mộc Chiến, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Hắn bật cười lạnh: “Chẳng qua là muốn chết sớm mà thôi! Hai chúng ta đủ sức nghiền nát hắn trong nháy mắt!”
“Nhưng cẩn thận chút cũng không thừa!!” Hắn trầm giọng đi một chút.
Tuy nhiên, ngay khi bọn chúng chuẩn bị hành động, Mộc Chiến chậm rãi giơ tay lên, ánh mắt không chút biến đổi, tựa như phong vân đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Đám hắc y nhân đột nhiên cảm nhận một luồng áp lực vô hình, khiến không khí quanh đó trở nên nặng nề hơn.
Lòng chúng bắt đầu dấy lên một chút bất an, dù biểu hiện trên mặt vẫn đầy tự tin.
Một luồng sáng xanh biếc bùng phát từ lòng bàn tay Mộc Chiến, mang theo khí tức nóng bỏng lan truyền ra xung quanh..
Thế nhưng, Lão Nhị và Lão Tứ chỉ cười lạnh, trong khoảnh khắc, thân hình cả hai biến mất trong một cái chớp mắt, không để lại chút tàn ảnh nào.
Thuấn Ảo Ảnh, Địa cấp thượng phẩm thân pháp, không cần Ý Cảnh vẫn được thi triển hoàn mỹ.
Tốc độ nhanh đến mức không gian như bị xé toạc, cả hai tên hắc y nhân chỉ còn là những bóng mờ ẩn hiện, di chuyển xung quanh Mộc Chiến như chớp giật, mỗi cú di chuyển đều kèm theo sát khí mãnh liệt.
Mộc Chiến trong khoảnh khắc đã mất dấu cả hai, tốc độ của chúng quá nhanh, khiến hắn không thể nắm bắt được chính xác vị trí.
Xung quanh hắn chỉ còn lại những dư ảnh mờ ảo, mỗi lần kiếm phong vút qua đều mang theo nguy cơ trí mạng.
Mộc Chiến khẽ nhíu mày, biết rằng không thể kéo dài như thế này được.
Chợt, một luồng kiếm khí băng hàn xé gió lao tới từ phía sau hắn.
Mộc Chiến xoay người né tránh nhưng vẫn bị một đường kiếm cắt ngang vai.
Máu từ vết thương rỉ ra, nhưng ánh mắt của hắn không hề giao động, mà chỉ càng thêm lạnh lùng.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, rồi âm thầm điều động linh lực:
“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”
Thân thể hắn rung chuyển, từng chiếc lá trong Thụ Tâm đồng loạt héo rũ.
Khi bốn trăm hai mươi mốt chiếc lá gần như héo rũ hết, một tôn cổ thụ khổng lồ hiện lên phía sau lưng hắn, những chiếc lá tàn úa rụng xuống tựa như vô số mũi tên rực sáng bắn ra khắp nơi.
Một lực lượng khủng bố bộc phát, mang theo cơn cuồng nộ của thiên nhiên.
Đây chính là lực lượng mà hắn tự tin, trong cùng cấp độ, hắn sẽ không thua..
Hai tên Lão Nhị và Lão Tứ vừa thoắt ẩn thoắt hiện liền phải dừng lại, ánh mắt chúng lộ vẻ sững sờ.
Chúng không ngờ được thiếu niên trước mặt lại sở hữu loại lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Lúc này, chúng không còn kịp phản ứng khi những mũi tên hình thành từ lá rơi lao thẳng về phía chúng với tốc độ không thể tưởng tượng.
“Chết tiệt! Cái gì thế này…?” Một tên hắc y nhân kêu lên trong hoảng loạn, nhưng đã quá muộn.
Những mũi tên từ Diệp Tàn Nộ Thương Khung xuyên thủng không gian, trúng thẳng vào cả hai tên hắc y nhân, đánh bay chúng về phía sau, máu phun tung tóe.
Ầm ầm…
Oành..
Hai tên hắc y nhân sau khi trúng chiêu của Diệp Tàn Nộ Thương Khung, thân thể lập tức bị chấn động mạnh, máu từ miệng không ngừng tuôn ra.
Cả hai loạng choạng lui lại vài bước, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy âm trầm và không cam lòng.
Vết thương trên người chúng nặng nề, khí tức trở nên hỗn loạn, nhưng sự tàn độc trong lòng bọn chúng vẫn chưa dập tắt.
“Con moẹ nó tên này đúng là có vốn!!” Lão Nhị âm trầm một tiếng.
“Thật không nghĩ được tên tiểu tử này lại mạnh đến như vậy!” Lão Tứ vừa lau vết máu ở miệng, vừa gằn giọng. “Làm sao đây?!”
Lão Nhị nói: “Ta đã cố gắng liên lạc với đại nhân và đám người kia rồi, nhưng có vẻ không truyền đi được tin tức..!”
“Vậy…”
Cả hai liếc mắt cắn chặt răng, ánh mắt lộ ra sự quyết tâm liều mạng.
Chúng không còn lựa chọn, tay run run lấy ra những viên đan dược đỏ rực, tràn đầy huyết khí hùng hậu.
Một tên khẽ nói: “Không thể thất bại ở đây được! Dùng hết tất cả đan dược, dù phải trả giá cũng phải tiêu diệt hắn!”
Cả hai tên cùng lúc nuốt đan dược, khí tức lập tức bùng phát dữ dội.
Sức mạnh bọn chúng vừa mất đi lại nhanh chóng hồi phục, linh khí từ đan dược sôi trào trong cơ thể như muốn thiêu đốt sinh mạng để đổi lấy thực lực.
Ánh mắt chúng trở nên đỏ rực, cuồng nộ như mãnh thú bị dồn vào đường cùng.
“Bạo Huyết Đan? Đúng là điên cuồng!”
Bạo Huyết Đan là một loại đan dược tứ giai hạ phẩm.
Đan dược này có khả năng kích thích và bùng nổ huyết khí trong cơ thể tu sĩ Linh Anh Cảnh, cho phép tu sĩ Linh Anh Cảnh gia tăng sức mạnh đáng kể trong một khoảng thời gian ngắn.
Tuy nhiên, điều này đi kèm với một cái giá rất đắt.
Khi được nuốt vào, Bạo Huyết Đan nhanh chóng hòa tan trong nội lực, kích thích huyết mạch, tăng cường tốc độ và lực lượng đến mức cực đại.
Trong thời gian ngắn, người sử dụng sẽ cảm thấy khí huyết trào dâng, sức mạnh của bản thân như được nâng lên một tầm cao mới.
Nhưng chỉ sau đó, tác dụng phụ bắt đầu xuất hiện: nội tạng bị tổn thương, kinh mạch bị rạn nứt, cảm giác đau đớn như bị lửa đốt xé rách cơ thể.
Nói cách khác, bọn hắn đánh xong trận này nếu thắng, cũng xem như là nửa phế nhân..
Thấy khí tức điên cuồng trào dâng từ bọn hắn, Mộc Chiến vẫn đứng vững, không một chút dao động trước sự liều mạng của đối thủ.
Tôn cổ thụ sau lưng hắn vẫn lơ lửng như một ngọn núi khổng lồ, uy áp không ngừng tràn ra.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vung lên, những nhánh cây cổ thụ tiếp tục không ngừng vươn ra, tựa như những cánh tay của thiên nhiên, mạnh mẽ và không thể kháng cự.
Những cành cây như có linh tính, cuồn cuộn tiến tới, vây chặt lấy hai tên hắc y nhân.
Dù cho chúng có cố gắng né tránh, thì những cành cây vẫn như bóng với hình, không ngừng truy kích.
Rầm rầm..
Mỗi cú đánh từ cành cây tựa như sấm sét giáng xuống, khiến bọn chúng dù đã dùng đan dược cũng phải gồng mình chịu đựng.
Phốc!
Máu tươi bắn tung, tiếng va chạm vang lên không ngớt.
Cả hai tên dù đã tăng cường sức mạnh, nhưng dưới sự tấn công không ngừng của Mộc Chiến, chúng vẫn bị dồn ép đến cực hạn.
Trước sự lạnh lùng và quyết đoán của hắn, hai tên hắc y nhân không còn đường phản kháng, thân thể dần dần kiệt quệ trước những nhánh cây liên miên như thủy triều.
Lão Nhi ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, kêu lên:
“Hãy xem chiêu thức này của ta! Vân Vũ Chiến!”
Ngay lập tức, không khí xung quanh hắn vặn vẹo, hàng ngàn làn sóng vân vụ màu trắng bùng lên, tạo thành một cơn bão vân cuồn cuộn.
Những làn sóng này mang theo linh khí tinh thuần, hòa quyện vào nhau, nhanh chóng hình thành một cơn lốc dữ dội, như một trận cuồng phong vần vũ, xé nát mọi thứ trên đường đi.
Lão Nhị cất bước, cơ thể như hòa vào cơn gió, tựa như một đám mây trôi lơ lửng giữa bầu trời, tốc độ cực nhanh và khó nắm bắt.
“Chết đi!”
Hắn gầm lên, mỗi bước chân đều tạo ra những sóng khí chấn động, tấn công vào Mộc Chiến từ mọi phía.
Những làn sóng vân vụ như có linh tính, quấn lấy thân thể hắn, tạo ra những đòn đánh mạnh mẽ và liên tục, như muốn nhấn chìm hắn trong cơn cuồng bão vô hình.
Trong khi đó, Lão Tứ cũng không chịu thua kém. Hắn ánh mắt lấp lánh sự tàn độc:
“Hoả Diệm Tâm!”
Lão Tứ giơ cao hai tay, ngưng tụ một ngọn lửa đỏ rực, cuồn cuộn như sóng biển.
Ngọn lửa này mang theo một sức mạnh hủy diệt, tràn ngập cuồng phong, như thể địa ngục được mở ra.
“Chết!!”
Hắn quát lớn, và ngọn lửa bùng phát thành một quả cầu lửa khổng lồ, lao thẳng về phía Mộc Chiến.
Những cột lửa bao quanh hắn như những cánh tay khổng lồ, kêu gào trong sự tàn bạo, mang theo hơi nóng hừng hực.
Mộc Chiến nhìn thấy sự phối hợp hoàn hảo giữa hai tên hắc y nhân, cả sự điên cuồng lẫn sức mạnh trong những chiêu thức ấy đều khiến hắn phải cảnh giác.
Hắn biết rằng, nếu không nhanh chóng ứng phó, có thể sẽ rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Chó cùng đường sẽ điên cuồng phản kháng là tình trạng lúc này của Lão Nhị và Lão Tứ.
Không chần chờ, Mộc Chiến hoá thân thành thần thụ, một trăm chiếc lá nhanh chóng bị héo rũ hoàn toàn, Phệ Sinh Mộc Diễm rực cháy trên hai tay của hắn.
“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Vạn Giới!”
Những ngọn lửa màu xanh lục bắt đầu cuộn trào, lan tỏa ra xung quanh.
Phừng..phừng..
Những làn sóng lửa như những con sóng dữ dội, thổi bùng lên không khí, tạo thành một bầu không khí nóng bỏng như địa ngục.
Hai tên hắc y nhân cảm nhận được sự biến hóa của lực lượng, sắc mặt chúng lập tức trở nên tái nhợt.
Lão nhị, mặc dù đã dùng hết sức lực để thi triển Vân Vũ Chiến, nhưng trước sức mạnh hủy diệt của Phệ Sinh Mộc Diễm, hắn chỉ như chiếc lá trong bão tố.
Ánh mắt hắn lộ rõ sự hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, khi mà những làn sóng lửa như sóng thần ập đến.
Hắn không thể duy trì bức tường gió, và trong chớp mắt, ngọn lửa đã bao trùm lấy hắn.
Phừngg phừngggg…
“Không! Không thể nào!”
Lão Nhị gào lên, nhưng tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng bị nuốt chửng bởi tiếng nổ lớn vang lên khi lửa bắt đầu thiêu cháy thân thể hắn.
Phệ Sinh Mộc Diễm thiêu đốt không chỉ thể xác mà còn thôn phệ cả tinh thần, khiến hắn chìm đắm trong cơn đau đớn tột cùng.
Lão Nhị định thoát ly Linh Anh ra khỏi cơ thể, nhưng hắn không thể tin được rằng Phệ Sinh Mộc Diễm thiêu đốt chính là Linh Anh của hắn.
Lão Tứ thấy đồng bạn bị hủy diệt ngay trước mắt, cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn cắn chặt răng, kêu lên: “Chết tiệt, làm sao có thể..”
Nhưng những lời ấy lại như tiếng kêu tuyệt vọng, bởi hắn cũng không thể chống cự được với sức mạnh của ngọn lửa.
Xèo xèo..
Ngọn lửa màu đỏ rực như cơn sóng cuồng phong, tiến đến bao trùm Lão Tứ, thiêu đốt mọi thứ trong tầm tay.
Hắn ngã quỵ xuống đất, cơ thể bị thiêu cháy đến mức không còn nhận ra hình dạng, chỉ còn lại những tiếng gào thét của sự đau khổ, hòa vào âm thanh của ngọn lửa.
Cuối cùng, chỉ còn lại tro tàn và những vệt khói cuồn cuộn. Thân xác, Linh Anh, thần hồn, đều hoàn toàn câu diệt.
Diệp Tàn Nộ Vạn Giới, dù chỉ một trăm chiếc lá, nhưng đối đầu với hai tên Linh Anh thực lực chỉ sánh ngang Dung Huyết Cảnh, thật sự có chút dư thừa..
Hai cỗ linh lực cường hãn truyền vào trong thụ tâm của hắn, sinh cơ của hai Linh Anh Cảnh đỉnh phong giúp hắn hình thành thêm được một trăm tám mươi chiếc lá, nhưng mất đi một trăm chiếc do Diệp Tàn Nộ Vạn Giới nên số lá của hắn là năm trăm lẻ một chiếc lá.
Ầm…
Khí tức Hoá Đan Cảnh hậu kì lan tràn ra ngoài, với năm trăm lẻ một chiếc lá, Mộc Chiến chính thức bước vào Hoá Đan Cảnh hậu kì.
Lần này, mặc dù Mộc Chiến hắn có thể nhờ Công Tôn Tuyết phối hợp với hắn, không cần thi triển Diệp Tàn Nộ Vạn Giới vẫn có thể giết bọn hắn.
Nhưng Mộc Chiến hắn có nỗi lo riêng..
Mộc Chiến có cho Công Tôn Tuyết biết phản phệ khi sử dụng thiên phú ấy, nhưng nàng không biết nó bị giới hạn..
Lần này Mộc Chiến tính toán được, giết hai tên Linh Anh Cảnh này, sẽ bù đắp được lượng lá mà hắn sử dụng cho thiên phú, vừa hay nó lại đủ để đột phá..
Tất cả điều này, Mộc Chiến hắn làm chính là muốn trấn an Công Tôn Tuyết, hắn không muốn để cho nàng biết di chứng thật sự của mình a…