Sau khi đã nghỉ ngơi vài canh giờ để phục hồi linh lực, Mộc Chiến, Công Tôn Tuyết và Từ Lâm Nguyệt bắt đầu lên đường tiến về Thương Lang Thành.
Đám binh lính Tụ Linh Cảnh thì đã chết từ đời nào rồi, do Hoả Chi Ý Cảnh của Lão Tứ quá cường đại.
Còn Viêm Hạo thì… cũng treo mạng sau khi Lão Tứ chết..
Mộc Chiến không cảm thấy có gì thương hại, thằng ngốc này dám uy hiếp hắn khi Viêm Thiên Long đến, nên hắn phải chết!
….
Con đường dẫn đến thành phủ quanh co giữa núi rừng, ánh mặt trời dần ngả bóng khiến bầu trời mang một sắc vàng cam dịu nhẹ. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân và gió thổi qua những tán cây cổ thụ ven đường.
Khi cả ba người vừa bước qua con dốc cuối cùng của con đường, trước mắt họ là cảnh tượng kinh hoàng.
Từ xa, Thương Lang Thành hiện ra dưới ánh tà dương, nhưng không còn vẻ phồn thịnh quen thuộc.
Thành trì giờ đây chìm trong biển lửa, những cột khói đen kịt bốc cao tận trời, cuồn cuộn như rồng phun khói, bao phủ cả bầu không gian.
Ánh lửa đỏ rực chiếu sáng một vùng trời, tiếng nổ lớn từ những công trình bị thiêu rụi vang vọng đến tai bọn họ, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt.
Khung cảnh hoang tàn, máu lửa như đổ bóng tang thương lên cả ngọn núi mà họ đứng trên.
Từ Lâm Nguyệt đứng sững lại, ánh mắt nàng tràn đầy đau thương khi nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc trước mắt.
Khung cảnh Thương Lang Thành đang chìm trong biển lửa, những cột khói đen kịt cuộn lên bầu trời, như một vết thương sâu hoắm đâm vào lòng nàng.
Mỗi tiếng nổ vang dội từ thành trì như xé toạc trái tim nàng, từng ngôi nhà, từng con phố mà nàng từng quen thuộc, giờ đây chỉ còn là đống tro tàn.
Nàng không thể ngăn được những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má.
Thương Lang Thành là nơi nàng từng gắn bó, có biết bao kỷ niệm, giờ đây tất cả đã bị thiêu đốt không còn dấu vết.
Nàng cảm thấy như một phần tâm hồn mình cũng bị cơn lửa ấy cuốn trôi, không thể nào cứu vãn.
“Thương Lang Thành…,” nàng nghẹn ngào, giọng nói nhỏ nhưng đầy xót xa. Từng dòng nước mắt cứ thế chảy ra, ánh mắt đau đớn hướng về phía thành trì đang lửa rực đỏ. “Làm sao mọi thứ lại thành ra thế này…?”
Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên vai Từ Lâm Nguyệt, ánh mắt nàng tràn đầy cảm thông, không nói lời nào, chỉ đứng cạnh Từ Lâm Nguyệt, chia sẻ nỗi đau ấy.
Mộc Chiến đăm chiêu nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, đôi mắt lóe lên sự cảnh giác. “Thật không bình thường,” hắn trầm giọng, như thể cảm nhận được có gì đó không đúng.
Mộc Chiến nghĩ không lẽ là do Từ Lâm Nguyệt? Hắc y nhân đánh đến Thương Lang Thành là để tìm Huyết Hoả Linh Châu sao?
Nhưng hắn nghĩ không ra một chuyện, đều là những Linh Anh Cảnh đỉnh phong, nếu như nhắm vào Từ Lâm Nguyệt thì làm sao lại còn bày mưu đặt kế dẫn dụ nàng đến Lạc Sơn Cốc làm gì?
Và nếu như theo hắn suy đoán, nếu Lão Nhị Tư Không Hải đó vì sợ đánh động đến Sơn Vân Đế Quốc, sao bây giờ lại tàn phá Thương Lang Thành thế này?
“Tuyết nhi, nàng nghĩ thế nào?!” Mộc Chiến hỏi sang Công Tôn Tuyết, với tầm nhìn của Nguyên Thần Cảnh, có lẽ nàng sẽ biết điều gì đó.
“Thiếp nghĩ…!”
Công Tôn Tuyết đang định nói cái gì đó, đột nhiên, bầu trời phía xa bỗng chớp loé, một cột sáng chói lọi bất ngờ từ U Minh Đảo chiếu thẳng lên không trung.
Cột sáng ấy bừng lên, xuyên qua mây mù như một lưỡi kiếm vạch ngang bầu trời, mang theo luồng hàn khí lạnh lẽo đến thấu xương.
Màu sắc cột sáng huyền bí, pha lẫn giữa màu xanh u ám và ánh vàng đục ngầu, khiến không gian như đắm chìm vào sự tĩnh lặng đầy nguy hiểm.
Mộc Chiến cau mày, cảm nhận rõ ràng luồng tà khí từ cột sáng phát ra, làm dao động cả thiên địa, linh khí xung quanh như bị hút về hướng đó.
“U Minh Đảo… chuyện gì đang xảy ra ở đó?” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cột sáng.
Công Tôn Tuyết nhíu mày, bước tới bên cạnh Mộc Chiến, giọng nàng trầm ngâm: “U Minh Đảo…”
Từ Lâm Nguyệt lau nước mắt, lòng nàng nặng trĩu bất an, cột sáng kỳ dị ấy làm nàng cảm thấy linh hồn mình bị chấn động.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Nàng hỏi, giọng đầy lo lắng.
Mộc Chiến không chần chừ, ánh mắt kiên định:
“Chúng ta cần phải đi điều tra ngay lập tức. U Minh Đảo rõ ràng là trung tâm của biến cố lần này. Không thể để nó tiếp tục hoành hành như vậy.”
“Từ Lâm Nguyệt, chuyện khẩn cấp, không thể chờ nàng an táng tộc nhân gia tộc được!”
Từ Lâm Nguyệt cũng hiểu, nàng cũng không phải nữ nhân ngu xuẩn:
“Mộc Chiến, không sao, ta sẽ an táng cho họ sau!”
Ngay lúc này, có ngọc âm truyền tin của Công Tôn Tuyết vang lên một giọng nói khàn đục của một lão giả:
“Công Tôn Các chủ, bên U Minh Đảo có động tĩnh rất lớn của những tên hắc y nhân! Ngươi đã đoán đúng hướng đi của bọn hắn rồi.. Lên trận chứ?!”
Ba người nghe xong vỡ lẽ một tiếng. Thì ra động tĩnh này là do đám hắc y nhân tạo ra..
Công Tôn Tuyết không chần chờ, đáp lại:
“Cho ta vài khắc, ta sẽ đến ngay!!”
Dứt lời, nàng ôm lấy hai người Mộc Chiến và Từ Lâm Nguyệt bay hết tốc lực thẳng về hướng của U Minh Đảo.
Với tốc độ của một Nguyên Thần Cảnh vận dụng hết sức thì chỉ trong vài khắc đã đến U Minh Đảo..
Nhưng không biết khi nàng vừa đi, một bóng người lấp loé từ trong Thương Lang Thành hiện ra.
Hình dáng của hắn như một u linh, thoắt ẩn thoắt hiện giữa những đống hoang tàn, mang theo sức mạnh huyền bí và sự tàn bạo.
Hắn có mái tóc dài xõa xuống vai, gương mặt được che khuất bởi lớp áo choàng đen tối. Đôi mắt hắn sáng quắc như ánh đao, tỏa ra vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Đôi mắt lạnh lùng lúc này dõi theo cột sáng rực rỡ từ U Minh Đảo đang chiếu thẳng lên bầu trời:
“Ồ, Âm Sát Tộc.. nơi này.. hẳn là có thứ giúp cho bổn toạ hồi phục đỉnh phong..” Hắn liếm liếm môi, cười lạnh một cái.
Dứt lời, hắn liền tan biến như chưa hề tồn tại trong Thương Lang Thành..