Ám Ý Nhân và Huyết Ý Nhân tận dụng cơ hội mà ba đồng bọn tạo ra, hắc vân từ cơ thể Ám Ý Nhân đã lan toả ra rất xa, trong khi đó trận pháp của Huyết Ý Nhân cũng đã hoàn thành.
Cường giả Thiên Võ Đại Lục thấy vậy lập tức cảm giác không ổn, tăng cường thi triển võ kỹ đánh mạnh vào bọn hắn.
Nhưng Tử Vong Ý Nhân, Độc Ý Nhân, Ma Ý Nhân cũng liều mạng đánh lại, khiến cho chiêu thức của bọn họ không thể đánh động đến Ám Ý Nhân và Huyết Ý Nhân được.
Huyết Ý Nhân trong khoảnh khắc, gật đầu với Ám Ý Nhân, Ám Ý Nhân hiểu ý, hắn vung tay nắm chặt cổ của ba tên thủ hạ Linh Anh Cảnh đỉnh phong của mình, ném bọn hắn vào sâu trận pháp.
Lão Đại, Lão Tam, Lão Ngũ giật mình, không hiểu sao đại nhân lại làm vậy.
Nhưng thực lực của Ám Ý Nhân là Nguyên Thần Cảnh hậu kì, bọn hắn có muốn thoát khỏi ma trảo của hắn cũng không thể được..
Huyết Ý Nhân thấy vậy, không chần chờ, hai tay kết ấn:
“Huyết Diệt Trận! Huyết Hồn Thiên Chưởng!”
Lập tức, một vòng tròn huyết sắc to lớn xuất hiện, bao quanh khu vực mà trận pháp được thiết lập. Vòng tròn này tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ, như máu chảy, lan tỏa khắp nơi và tạo thành một bức màn bảo vệ vững chắc.
Tách..tách..
Ánh sáng đỏ từ vòng tròn phát ra những tia lửa lấp lánh, phản chiếu lên những tảng đá và cây cối xung quanh, tạo nên một không gian kỳ dị.
Âm thanh vang vọng như tiếng gầm gừ của một quái thú khổng lồ, từ trung tâm vòng tròn phát ra.
Năng lượng trong trận pháp bắt đầu cuồn cuộn, tạo ra những cơn sóng xung kích, khiến không gian xung quanh rung chuyển, làm rạn nứt mặt đất và xô đẩy những tảng đá lớn.
Khi trận pháp vừa hình thành, ba người Lão Đại hai tay giãy giụa, gương mặt đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Những giọt mồ hôi lạnh toát ra, thấm đẫm trên trán, khi họ nhận ra sức mạnh vô hình đang xâm chiếm cơ thể mình. Ánh mắt hoảng loạn, họ cố gắng tìm kiếm lối thoát nhưng chỉ thấy bóng tối bao trùm.
“Không, đại nhân!!!!”
“Tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy?!!!!”
“Tha mạng đại nhân!!!”
Tiếng gào thét của họ vang lên như tiếng rít của ác quỷ, hòa lẫn với tiếng gầm gừ của trận pháp.
Những âm thanh ấy không chỉ thể hiện sự đau đớn thể xác mà còn là nỗi kinh hoàng tinh thần.
Mỗi tiếng hét như một nhát dao đâm vào không gian, gợi lên cảm giác rùng rợn cho những ai đang chứng kiến.
Ám Ý Nhân lạnh lùng nhìn bọn hắn, trong mắt không có chút thương tiếc. Đại kế có thể bị phá hỏng, mạng hắn liền có thể treo thì cần thiết phải quan tâm mấy con tốt thí như bọn hắn sao..
Vốn dĩ bọn hắn thật trung thành, nhưng kế hoạch đã lệch đi dự tính, Huyết Hoả Linh Châu không thấy, Thất Vân Tuyệt Linh Trận đang ăn mòn tà khí từ quan tài thần bí, Ám Ý Nhân hắn không có thời gian cho sự đắn đo..
Khi ba người Lão Đại vừa gục xuống, tiếng thét gào tuyệt vọng của họ vang vọng khắp không gian, hòa quyện cùng những âm thanh của trận pháp.
Vù..vù..
Bỗng chốc, hai luồng huyết khí dữ dội từ bên ngoài tràn vào, như hai dòng suối đỏ tươi, cuộn cuộn hướng về Huyết Diệt Trận.
Hai luồng huyết khí như những con sóng khổng lồ, lao về phía trận pháp.
Chúng mang theo hơi thở của sự sống và cái chết, như những linh hồn đang khao khát tự do, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Khi huyết khí chạm vào trận pháp, những ký hiệu cổ xưa lập tức phát sáng, bừng lên những ánh sáng đỏ rực.
Ánh sáng ấy không chỉ đơn thuần là sắc thái của máu, mà còn là biểu hiện của sức mạnh hủy diệt đang thức tỉnh.
Trận pháp từ từ hấp thụ huyết khí, các ký hiệu bắt đầu xoay tròn, như những con mắt đang thức dậy, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Không khí trở nên ngột ngạt, và cảm giác tăm tối bao trùm, khiến mọi người trong vùng đều cảm nhận được sự chết chóc đang đến gần.
Đám cường giả Thiên Võ Đại Lục biến sắc, không hiểu tình huống xảy ra, bọn hắn lại cũng không thể tin được Ám Ý Nhân lại tâm ngoan thủ lạt đến vậy.
Thủ hạ trung thành mà vung tay giết không một cái chớp mắt..
Còn hai luồng huyết khí ấy từ đâu mà đến..
Không chần chờ bọn hắn vận dụng hết sức mạnh, đánh thẳng vào ba người Tử Vong Ý Nhân.
“Thiên Bảo Phong Vân Chưởng!”
“Liệt Đan Thiên Hoả!”
“Lăng Vân Thôn Thiên!”
“Địa Minh Huyền Ấn!”
“Băng Tuyết Kiếm Hồn!”
Màu sắc từ những địa cấp hạ phẩm võ kỹ lấp loé rực sáng cả khung trời, nện thẳng vào ba người Tử Vong Ý Nhân, làm bọn hắn không thể chống đỡ nổi..
Trong khoảnh khắc căng thẳng, Độc ý nhân và Ma ý nhân cảm nhận được sức mạnh hủy diệt từ phía cường giả Thiên Võ đại lục đang cuộn trào đến gần.
“Mau lên!! Chúng ta không chống đỡ nổi nữa!” Độc Ý Nhân gầm lên, tay nắm chặt, cố gắng vận dụng mọi sức lực để bảo vệ nguyên thần của mình, nhưng sự bất lực ập đến, không gian xung quanh như bức tường chật chội không cho hắn lùi bước.
Ma ý nhân đứng bên cạnh, sắc mặt nhợt nhạt. Hắn cảm thấy những chiêu thức của Tử Vong Ý Nhân, Độc Ý Nhân như cơn lũ đang cuốn trôi, không thể chống cự nổi:
“Nhanh lên!” Hắn gào lên, nhưng âm thanh của hắn chỉ vang vọng trong cơn bão võ kỹ cường hãn.
Độc ý nhân cố gắng tập trung sức mạnh để thi triển Độc Tinh Bạo Vụ, một chiêu thức tấn công mạnh mẽ.
Nhưng chưa kịp thi triển thì hắn bỗng cảm nhận được luồng sức mạnh từ Tử Vong Ma Trảo của Tử Vong Ý Nhân đã nhắm tới hắn.
“Không! Tên khốn kiếp ngươi làm gì vậy???!” Hắn hét lên, nhưng bàn tay đen tối đã vươn tới nắm chặt lấy hắn.
Ma ý nhân định tìm cách chạy trốn nhưng không thể.
“Aaaa…”
Hắn bị cuốn vào trận pháp mà không thể thoát ra, một cơn lốc hắc vân từ phía Ám Ý Nhân vây quanh, hắn chỉ kịp gào thét rồi gục xuống.
Đến tận lúc chết, bọn hắn cũng không ngờ được rằng bọn hắn ngã xuống trong tay chính đồng bọn của mình..
Ám Ý Nhân lúc thi triển huyết khí tụ tập lại Huyết Diệt Trận, nhưng cảm thấy lượng huyết khí vẫn chưa đủ, cho nên lập tức trao đổi với Tử Vong Ý Nhân tế phẩm luôn cả Độc Ý Nhân, Ma Ý Nhân.
Tử Vong Ý Nhân không có gì áy náy, lập tức hạ thủ về phía Độc Ý Nhân, mà Ám Ý Nhân nhanh chóng thi triển hắc vân về phía Ma Ý Nhân..
Kế hoạch bị đảo lộn, không có Huyết Hoả Linh Châu nên bị thiếu huyết khí, đành mượn tạm của các ngươi vậy..
….
Trước đó một vài khắc, tại Sơn Vân Thành và Hoả Vân Thành, không khí căng thẳng tràn ngập.
Binh lính từ hai thành luỹ này đang tập trung tại quảng trường, chuẩn bị cho một cuộc chiến có thể xảy ra.
Quảng trường rộng lớn được bao quanh bởi những bức tường thành kiên cố, trên nền đất bụi bặm là dấu vết của những trận chiến trước.
Hàng ngàn binh sĩ trang bị giáp trụ lấp lánh, mắt họ rực sáng, lòng đầy khí phách.
Tiếng gươm kéo ra khỏi vỏ, tiếng người hô hào, tiếng chân dồn dập tạo nên một bản hòa tấu căng thẳng.
Liễu Vân Tiêu hô to, ra lệnh cho binh lính sắp xếp đội hình, chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.
“Mọi người chú ý! Có thể kẻ thù đang âm thầm tiến đến!”
Một chỉ huy trung niên, là một trong những tướng quân trước đó còn chào hỏi với Tư Không Hải, với gương mặt rắn rỏi, đứng trên bục cao, đưa ra chỉ thị.
Các binh lính gật đầu, tinh thần phấn chấn, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.
Chỉ trong nửa canh giờ mà bọn hắn thấy quá nhiều biến động ở U Minh Đảo, bọn hắn tưởng thành luỹ đối thủ chuẩn bị xuất động tấn công nên toàn bộ binh lính đang lên tinh thần chiến đấu một cách cao nhất.
Tên tướng quân kia sau khi ra lệnh cho binh lính, liền quay sang Liễu Vân Tiêu: “Quốc sư, không biết Tư Không Hải đại tướng quân đi đâu rồi?!”
Liễu Vân Tiêu nghe vậy, lắc đầu, từ khi họp xong tại Đại Bản Doanh, hắn cũng không biết Tư Không Hải đi đâu nữa..
Hắn ra lệnh: “Cho người quan sát kỹ bên Hoả Vân Thành một chút!”
Tên tướng quân chắp tay: “Rõ!”
Thì lúc này, đột nhiên trên bầu trời, những đám mây u ám bắt đầu kéo đến, như một điềm báo không lành.
Binh lính nắm chặt vũ khí, ánh mắt hướng về phía chân trời, nơi những tia sét loang loáng báo hiệu cho một cuộc xung đột sắp đến.
“Hãy chuẩn bị sẵn sàng! Nếu kẻ thù đến, chúng ta sẽ không để chúng quấy rối thành trì này!” Tiếng hô vang vọng khắp quảng trường.
Vụt..vụt..
Nhưng những đám mây đen vừa đến, liền thả xuống những giọt mưa huyết khí, khiến cho không gian xung quanh trở nên nặng nề.
Những người lính đang tập trung tại quảng trường bỗng dưng cảm nhận được sự thay đổi đột ngột.
Họ không thể nào ngờ rằng, không phải là một cuộc tấn công thông thường, mà là một trận thôn phệ huyết khí tàn bạo.
Ầm..
Một âm thanh vang lên như tiếng sấm, làm rung chuyển cả bầu trời.
Hắc Vân bắt đầu thôn phệ mọi thứ xung quanh, không chỉ là máu của những người lính mà còn cả linh khí của đất trời.
Không khí trở nên ngột ngạt, sự sống như bị bóp nghẹt bởi sức mạnh tăm tối.
Những binh lính không thể cưỡng lại được sức hút kỳ quái, như thể từng giọt huyết khí trong cơ thể họ đều bị hút về phía Hắc Vân.
Khi Hắc Vân đến gần hơn, những người lính nhận ra sức mạnh không thể tưởng tượng nổi đang gậm nhấm sức sống của họ.
Họ cảm thấy cơ thể mình dần yếu đi, linh khí trong người bị thôn phệ, và từng giọt máu đều như muốn thoát khỏi cơ thể để đầu hàng trước lực hút mãnh liệt của Hắc Vân.
“Aaa..”
“Chạy, chạy mauuuuu!!!”
“Nhanh lênnnn…”
Những người lính hoảng loạn chạy trốn, nhưng không nơi nào an toàn.
Họ cảm thấy mình như những con cừu non, bị đám hắc vân tàn nhẫn dẫn dắt đến cái chết.
“Chạy đi! Đừng để nó bắt được!”
Liễu Vân Tiêu cũng gào thét, nhưng giọng nói của hắn bị nuốt chửng trong tiếng gào thét của Hắc Vân, và từng người một đều gục ngã.
Hắc Vân thôn phệ huyết khí, để lại sau lưng là những xác chết không còn sức sống, bầu không khí ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc.
Khung cảnh thật khủng khiếp, từng mảnh thịt và xương bị lôi cuốn vào cơn cuồng phong tăm tối, biến thành một biển máu.
Không một ai trốn thoát.. ngay cả Liễu Vân Tiêu Linh Anh Cảnh hậu kỳ cũng chạy không được, nói gì là đám binh lính..
Mà phía bên Hoả Vân Thành cũng không khác gì lắm Sơn Vân Thành..
…
Mà trong lúc đó, trong không khí tĩnh lặng của Hoàng Cung ở Sơn Vân Đế Quốc và Hoả Vân Đế Quốc hai thân ảnh ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt uy nghi, ánh mắt băng lãnh, như hai vị đế vương không thể chạm tới.
Họ là Đại Đế của hai đại Đế Quốc hùng mạnh, ngự trị trên ngôi vị cao nhất trong thiên hạ.
Ánh sáng lờ mờ từ những ngọn nến lung linh phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của họ, tạo nên một khung cảnh đầy quyền uy.
Cả hai vị Đại Đế, một người mặc hoàng bào vàng kim rực rỡ, người còn lại khoác trên mình áo choàng màu đỏ như ngọn lửa bùng cháy.
Bên Sơn Vân Đế Quốc, trong Hoàng Thành, một vài trung thần thực lực không cao không ra trận chiến ở U Minh Đảo đứng quanh, nhao nhao:
“Bẩm bệ hạ, rốt cuộc bên U Minh Đảo có chuyện gì mà động tĩnh lớn như vậy?!”
“Bệ hạ, có phải Liễu đại nhân và Tư Không đại tướng quân đã bắt đầu chiến đấu hay không?!”
“Bệ hạ, không biết khả năng chúng ta chiến thắng Hoả Vân Đế Quốc là mấy thành?!”
Sơn Vân Đại Đế vẫn âm trầm không lên tiếng, mà bên Hoả Vân Đại Đế kia cũng không khác gì hắn là mấy.
Bọn hắn đều chung một câu hỏi ngờ vực khi nhìn về phía U Minh Đảo:
“Tên Hoả Vân/ Sơn Vân đang làm trò quỷ gì?!”
Sơn Tranh Đại Hoàng Tử truyền âm hỏi:
“Phụ hoàng có nghĩ cái pháp quyết đó là có thật không? Nhỡ đâu đó là cái bẫy bọn hắc y nhân kia tạo ra?!”
Sơn Tranh là Đại Hoàng Tử, hắn tính tình cẩn trọng biết suy nghĩ trước sau.
Vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này mà công pháp đột phá Nguyên Thần Cảnh lại đột nhiên xuất hiện, nói không liên quan đến đám hắc y nhân thì có quỷ mới tin ngươi.
Sơn Vân Đại Đế âm trầm:
“Không! Chính vì không chắc nên ta mới để Quốc Sư với Đại Tướng Quân đi thôi, bọn hắc y nhân có giở trò gì, một khi ta vẫn còn toạ trấn tại Hoàng Cung thì không có vấn đề!”
Sơn Vân Đại Đế cũng không phải tên đần, hắn biết trong chuyện này có tay của hắc y nhân nhúng vào nên không ngu ngốc lao vào U Minh Đảo làm gì mà ở yên tại Hoàng Cung.
Dù sao, trong Đế Quốc, hắn có nhiều bài tẩy hơn.
Bên Hoả Vân Đế Quốc, Hoả Vân Đại Đế cũng có suy nghĩ như Sơn Vân Đại Đế nên cả hai đều không tấn công, mà chỉ phái thủ hạ xem thực hư như thế nào.
Dù có thật sự có hay không pháp quyết, lực lượng nhân thủ của hắn bí mật bồi dưỡng cũng đủ cho Sơn Vân Đế Quốc một cú chí mạng, nếu không cũng dư sức phòng ngự, Hoả Vân Đại Đế hoàn toàn không lo ngại về tính an nguy.
Nhưng bọn hắn cũng nào biết được, mục đích của hắc y nhân chẳng phải là cái mạng của bọn hắn, mà chính là sự tập trung nhân thủ để thôn phệ huyết khí, cung cấp cho Huyết Diệt Trận a..