Thần Thụ Chí Tôn

Chương 179: Cổ Âm Chi Địa



Khi Huyết Diệt Trận hình thành, Lạc Sơn Cốc rung lắc dữ dội.

Không khí trở nên ngột ngạt, từng luồng khí lạnh lẽo lan tỏa khắp nơi, khiến cho lòng người thêm phần hoang mang, rồi đột nhiên một cột sáng rực rỡ bừng lên từ sâu dưới lòng Lạc Sơn Cốc.

Cột sáng ấy, cao vút như một tia chớp xé tan màn đêm, tỏa ra ánh sáng chói lọi, khiến cho tất cả những ai ở gần đó không khỏi sững sờ.

Cột sáng này không chỉ đơn thuần là ánh sáng, nó còn mang trong mình một sức mạnh huyền bí, như thể chứa đựng linh khí dồi dào từ thiên địa.

Từng vệt sáng lấp lánh như ngàn vạn vì sao đang bùng nổ, hòa quyện vào nhau, tạo thành những hình thái kỳ ảo trong không trung.

“Gràoooooo…”

Trong khoảnh khắc huyền ảo ấy, một tiếng gào thét vang lên từ sâu thẳm lòng đất, như thể những linh hồn chưa siêu thoát đang kêu gọi.

Âm thanh ấy khiến cho lòng người không khỏi rùng mình, tựa như tiếng kêu cứu từ thế giới bên kia, khiến không gian càng thêm phần quỷ dị.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cột sáng. Các cường giả từ những thế lực khác nhau của Thiên Võ Đại Lục, đều cảm nhận được sự xuất hiện của một điều gì đó vô cùng bất thường.

Cột sáng ấy lao thẳng lên, hòa quyện cùng cột sáng phát ra từ quan tài thần bí, không khí xung quanh bỗng trở nên biến đổi.

Ầm…

Từ điểm giao nhau của hai cột sáng, một cánh cổng khổng lồ từ từ mở ra, tỏa ra ánh sáng u ám, như thể một vết nứt trong không gian và thời gian vừa được tạo ra.

Cánh cổng này không chỉ là một lối vào, mà còn là khoảng không u ám, tỏa ra hơi lạnh lẽo, như thể đã tồn tại hàng vạn năm.

Những hình thù quái dị và huyền bí đang hiện lên trong bóng tối, như những bóng ma vươn dài, đang chờ đợi để nuốt chửng mọi kẻ dám bước vào.

Bên trong cánh cổng, ánh sáng lờ mờ chiếu rọi qua những đám mây đen tối, để lộ ra những bức tường đá vỡ nát, phủ đầy rêu phong và những ký tự cổ xưa phát sáng màu đỏ.

Cảnh vật không chỉ hoang tàn mà còn ngập tràn ác khí, như thể nơi đây từng là một trận địa của những cuộc chiến không hồi kết.

Mùi thối rữa, mùi của máu đã khô, và mùi của những linh hồn mất mát tràn ngập không gian.

Đó là thứ mùi khiến người ta không khỏi buồn nôn, nhưng cũng đầy quyến rũ, như thể thôi thúc họ khám phá sâu hơn, bất chấp sự sợ hãi.

Những bóng hình thoáng hiện trong không gian, từng cặp mắt sáng quắc lấp lánh giữa bóng tối, chờ đợi để tìm kiếm con mồi.

Những sinh vật kỳ quái, mang hình dáng biến dạng, với những móng vuốt sắc nhọn và nụ cười ma quái, dường như đang chực chờ để tấn công bất kỳ ai dám xâm nhập vào lãnh địa của chúng.

Đám hắc y nhân thấy cảnh tượng như vậy, cười khằng khặc một cách điên cuồng..

Ám Ý Nhân cười to hét lớn: “Cổ Âm Chi Địa, khai mở!!!”

Cổ Âm Chi Địa mà bọn hắn mất rất nhiều công sức, cuối cùng đã mở ra rồi..

Không chần chờ, Ám Ý Nhân, Huyết Ý Nhân, Tử Vong Ý Nhân lao nhanh về phía Cổ Âm Chi Địa, trước khi biến mất trong cánh cổng ấy, chiếc quan tài thần bí cũng biến mất trong lòng đất, hướng về Cổ Âm Chi Địa mà vào theo..

Chư cường giả Thiên Võ Đại Lục làm sao biết được biến cố xảy ra như thế này, bọn hắn chỉ mới vừa chứng kiến Độc Ý Nhân và Ma Ý Nhân vừa chết thì cánh cổng Cổ Âm Chi Địa liền mở ra..

Thất Vân Tuyệt Linh Trận bọn hắn thiên tân vạn khổ bố trí, dường như không có tác dụng..

Bọn hắn sắc mặt âm trầm nhìn về cánh cổng Cổ Âm Chi Địa, giờ ba người Ám Ý Nhân đã là nỏ mạnh hết đà.

Với hắc vân từ Ám Ý Nhân, Huyết Diệt Trận của Huyết Ý Nhân và những thương tổn từ bọn hắn tạo ra cho Tử Vong Ý Nhân, bọn hắn đã không còn sức chiến đấu quá nhiều..

Đây thật đúng là một cơ hội tốt để tuyệt trừ hậu hoạn.. nhưng bọn hắn lại trốn ở trong Cổ Âm Chi Địa.

Bọn họ không biết trong cái này là cái gì, có nguy hiểm gì, nhưng biết được bọn hắc y nhân lập đủ mưu kế để mở ra cánh cổng này.. hiển nhiên không đơn giản..

Nhưng.. không đợi bọn họ đắn đo, trên thân bốn vị cường giả Nguyên Thần Cảnh của Thiên Võ Đại Lục lúc này đột nhiên loé sáng lên một cái phù điêu kì quái.

Nếu như Mộc Chiến thấy được, bốn miếng phù điêu này y hệt cái miếng của hắn khi tìm thấy được trong nhẫn trữ vật của Hàn Thương.

Lập tức, bốn người này bị hút vào trong cánh cổng Cổ Âm Chi Địa mà không cách nào thoát ra được..

Ngay cả Mộc Chiến đang đứng thật xa để quan chiến, do phù điêu kì quái ấy phát sáng mãnh liệt làm hắn cũng bị hút vào theo..

Vụt vụt..

Từng âm thanh biến mất trong cánh cổng Cổ Âm Chi Địa, nơi này giờ không còn một ai nữa..

Công Tôn Tuyết đứng ngoài quan sát thấy kì biến phát sinh với những cường giả Nguyên Thần Cảnh, định ra tay hỗ trợ thì đột nhiên phát hiện Mộc Chiến hắn cũng bị hút vào theo.

Nàng hoảng hốt, không kịp nghĩ gì mà tức tốc hướng theo hướng Mộc Chiến bị hút mà theo.

Nhưng cánh cổng ấy mở ra đột ngột mà đóng lại cũng rất nhanh, Công Tôn Tuyết nàng không kịp tiến vào…

Nàng hét to, trái tim như bị bóp nghẹt:

“Mộc Chiến!!!”

Nàng thật sự lo lắng, Mộc Chiến bị hút vào một địa phương u ám như vậy, cửu tử nhất sinh là có thể hiểu..

Từ Lâm Nguyệt đang đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Mộc Chiến đang đứng cạnh nàng đột ngột biến mất, các cường giả cũng thế, để lại nàng sửng sốt không hiểu gì..

Tuy nhiên ngay khoảnh khắc cánh cổng Cổ Âm Chi Địa ấy sắp đóng lại, một thân ảnh như u linh cũng xuất hiện, lao thẳng vào trong đó..

Toàn bộ đều xảy ra chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, đến cả Nguyên Thần Cảnh cũng phản xạ lại không kịp nữa mà..

Hai người còn lại giật mình, là lão già Lão Các Chủ của Thiên Bảo Các và Thái Thượng trưởng lão của Luyện Đan Sư Công Hội.

Bọn hắn không thể tin được Thiên Kim Bảo và Hà Thiên Vân vừa mới đứng bên cạnh bọn hắn lập tức bị hút vào trong Cổ Âm Chi Địa, lập tức hạ xuống bên cạnh Công Tôn Tuyết, ngưng giọng hỏi:

“Công Tôn Các Chủ, đã xảy ra chuyện gì??!!”

Bọn hắn thấy Công Tôn Tuyết hét lớn kêu gọi Mộc Chiến, đoán rằng nàng sẽ biết được gì đó..

Nhưng nàng đâu có biết được gì, cũng không quan tâm đến hai lão già ấy mà tấn công điên cuồng vào khoảng không Cổ Âm Chi Địa, muốn tìm cách tiến vào trong đó.

“Băng Tuyết Kiếm Hồn!”

Một thanh băng kiếm âm lãnh tuôn trào từ Nguyên Thần Cảnh và Băng Ý Tứ Tầng của nàng gầm thét lao ra, như để phản ứng lại cơn lo lắng trong lòng nàng.

Rắc rắc…

Khí tức cường hãn gây chấn động cả hư không, nhưng dù có cố gắng thế nào thì Cổ Âm Chi Địa cũng không mở ra..

Hai lão già không hiểu chuyện gì, sao Công Tôn Tuyết như phát điên lên như vậy:

“Công Tôn Các Chủ, ngươi làm sao?!”

Hít sâu một hơi, Công Tôn Tuyết cố gắng trấn giữ bình tĩnh, vì nàng vẫn cảm giác được Mộc Chiến hắn đang an toàn thông qua Ái Tâm Liên, nàng cất tiếng:

“Không sao, ta chỉ mất bình tĩnh chút!”

Mất bình tĩnh? Tâm tính của Nguyên Thần Cảnh mà còn mất bình tĩnh?

Hai lão già nhìn nhau, nghi hoặc một chút, nhưng Công Tôn Tuyết hạ xuống mang Từ Lâm Nguyệt rời đi thật xa, trước đó để lại một câu:

“Ta không biết chuyện gì xảy ra, việc cần làm bây giờ chuẩn bị đầy đủ thực lực… Có lẽ Thiên Võ Đại Lục sắp có hạo kiếp rồi!!”

Hai lão già nghe vậy cũng âm trầm, cố gắng tìm kiếm tin tức một chút của Thiên Kim Bảo và Hà Thiên Vân, nhưng không tìm thấy một chút gì, đành lắc người biến mất khỏi nơi đây..

….

Cổ Âm Chi Địa được bao phủ bởi một bầu không khí u ám, ánh sáng mờ nhạt và lạnh lẽo chiếu xuống từ những cột sáng lờ mờ, thỉnh thoảng phát ra những tia chớp màu xanh biếc, như những linh hồn bị mắc kẹt đang tìm đường thoát.

Mặt đất được phủ một lớp sương mù dày đặc, phản chiếu những sắc thái tối tăm từ mọi phía.

Những bức tường đá phủ rêu xanh và nấm mốc, với các phù điêu chạm khắc tinh xảo mô tả các sinh vật kỳ dị, cuộc chiến ác liệt giữa các cường giả.

Mỗi hình ảnh đều tỏa ra khí tức như đang sống động, khiến người xem có cảm giác như chúng đang quan sát từng cử động của mình.

Cây cối nơi đây đã chết khô, thân cây gầy guộc vươn lên như những cánh tay khao khát ánh sáng, nhưng lại chìm trong bóng tối.

Những hòn đá lởm chởm, có hình dạng kỳ lạ, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh ghê rợn khi gió thổi qua, như những tiếng thở dài của các linh hồn đã khuất.

Bầu không khí nơi đây không chỉ u ám mà còn nặng nề, khiến cho mỗi bước chân của Mộc Chiến như bước vào một thế giới khác, nơi mà mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn.

Hơi lạnh từ mặt đất dâng lên, chạm vào da thịt, mang theo cảm giác chết chóc như đang có hàng triệu đôi mắt theo dõi hắn từ trong bóng tối.

U..u..

Âm thanh nơi đây cũng kỳ lạ không kém, tiếng gió thổi như tiếng thét của những linh hồn, tiếng nước chảy róc rách ở đâu đó, nhưng lại không thấy bất kỳ dòng suối nào.

Khúc..khích..

Thỉnh thoảng, những tiếng cười khúc khích vang lên, nhưng âm thanh ấy lại khiến lòng người lạnh giá.

Cảm giác về năng lượng nơi đây thật mạnh mẽ. Những luồng khí tối tăm lượn lờ như đang tìm kiếm một thứ gì đó để nuốt chửng..