Thần Thụ Chí Tôn

Chương 180: Hắc Hồn Cự Thú



Mộc Chiến bị phù điêu kỳ quái hút vào trong Cổ Âm Chi Địa, hắn hít một hơi thật sâu, vận dụng Vô Ngã Chân Ý để làm tinh thần tỉnh táo lại.

Không thể ngờ rằng hắn chỉ đứng quan chiến từ xa nhưng vẫn bị hút vào nơi này, và hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Bởi vì ngay khi bước vào nơi này, thụ tâm của hắn đã rung động cực mạnh, như ngăn cản một thứ gì đó..

Nhưng Mộc Chiến không biết rõ đó là gì, hắn chỉ cảm giác một tia nguy hiểm mà thôi..

Mộc Chiến nhìn quanh, Cổ Âm Chi Địa có vẻ rất rộng, Mộc Chiến hắn chỉ cảm giác được Công Tôn Tuyết rất mờ nhạt thông qua Ái Tâm Liên, mà không thể định hướng chính xác được là nàng ở đâu.

Điều này chỉ xảy ra khi hắn và nàng cách nhau quá xa..

Nơi này là nơi nào đây..

Mộc Chiến thắc mắc nhưng cũng tìm một nơi để trị thương trước, dù sao thương thế hắn chưa lành hẳn sau trận đánh với Lão Nhị và Lão Tứ.

Ở nơi này không có dấu hiệu của người nào, Mộc Chiến hoá thân thành Lục Biến, tóc xanh dài tung bay, khả năng phục hồi thương thế của hắn cũng rất nhanh.

Với năm trăm lẻ một chiếc lá trong thụ tâm, cộng thêm bốn trăm tám mươi chiếc lá bị héo rũ, Mộc Chiến gần đạt đến đỉnh phong của Hoá Đan Cảnh rồi.

Đáng tiếc hắn chỉ có thể phát huy sức mạnh của Hoá Đan Cảnh hậu kỳ mới đột phá mà thôi..

….

Nghỉ ngơi năm canh giờ, với trạng thái Lục Biến, Bất Tử Thụ quả nhiên hồi phục rất nhanh.

Thương thế đã gần như lành lặn lại hoàn toàn, Mộc Chiến hắn đứng dậy tìm cách để ra ngoài.

Nhưng không gian trong Cổ Âm Chi Địa thật u ám, Mộc Chiến hắn cũng không biết đi đường nào.

“Gràoooooo…”

Khi Mộc Chiến còn chưa kịp di chuyển xa, một tiếng gầm rống dữ dội vang lên từ sâu trong Cổ Âm Chi Địa, chấn động cả không gian.

Âm thanh ấy như đến từ một con ma thú cổ xưa, đầy uy nghiêm và phẫn nộ, mang theo sức mạnh áp đảo khiến không khí xung quanh rung chuyển, đất đá cũng rung lên theo từng đợt âm thanh vọng lại.

Mộc Chiến lập tức cảm nhận được áp lực vô hình lan toả từ phía xa.

Mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tiếng gầm ấy khiến hắn phải khựng lại trong chốc lát, sắc mặt trầm trọng hơn.

“Quái vật gì lại có sức mạnh như thế?” – Mộc Chiến thầm nghĩ, đồng thời vận chuyển linh lực trong cơ thể, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.

Trong làn sương mù dày đặc, Mộc Chiến bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của một thứ gì đó, không chỉ là tiếng gầm, mà còn là hơi thở nặng nề và mùi máu tanh ngập tràn trong không khí.

Cái bóng khổng lồ dần xuất hiện từ nơi tối tăm, một con thú to lớn với đôi mắt đỏ ngầu như máu, ánh sáng đỏ hắt lên cơ thể phủ đầy vảy đen của nó, trông như thể vừa thoát ra từ sâu thẳm địa ngục.

Là một con Hắc Hồn Cự Thú – một loại ma thú đã tuyệt diệt từ hàng vạn năm trước. Truyền thuyết kể rằng, loài này chỉ xuất hiện trong những nơi ma khí đậm đặc, và mỗi khi nó xuất hiện, máu sẽ chảy thành sông, sinh linh bị hủy diệt.

Điều đặc biệt, Hắc Hồn Cự Thú này khá giống với loại sinh vật cổ đại mà Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết bị đuổi chạy lúc trước.

Con này mới chính xác là Hắc Hồn Cự Thú, còn con ma thú lúc trước Mộc Chiến hắn không biết rõ được..

Mộc Chiến âm thầm kinh nghi, không biết hai loại yêu thú đó có liên quan gì đến nhau không..?

Hắc Hồn Cự Thú đứng sừng sững trước mặt Mộc Chiến, từng hơi thở phả ra từ miệng nó như mang theo sức mạnh hủy diệt, ma khí tỏa ra dày đặc khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề đến khó thở.

Từng thớ cơ trên cơ thể khổng lồ của nó chuyển động như thể chứa đựng vô tận sức mạnh.

Đôi mắt đỏ ngầu như lửa nhìn chằm chằm vào Mộc Chiến, lộ rõ sự phẫn nộ và khát máu.

Cùng với tiếng gầm gừ, khí tức cuồn cuộn của tam giai đỉnh phong tràn ra như muốn áp đảo tất cả mọi thứ xung quanh.

Sức ép ấy làm mặt đất dưới chân rung chuyển, những mảnh đá vụn dưới chân Mộc Chiến cũng bị thổi tung, linh khí trong không gian bị xáo trộn dữ dội, khiến cây cỏ xung quanh bắt đầu héo rũ, tựa hồ bị hút hết sức sống.

Hắc Hồn Cự Thú gầm lên một tiếng long trời lở đất, toàn thân bao phủ trong một tầng khí đen đặc, Ám Ý Cảnh Nhất Tầng tuôn trào.

Làn sương hắc ám tỏa ra từ cơ thể nó trông như những xúc tu quỷ dị, chầm chậm tiến tới xung quanh, thôn phệ ánh sáng và đẩy mọi thứ vào sự đen tối tuyệt đối.

Không gian dường như bị vặn vẹo, hắc khí hệt như một vực sâu không đáy, khiến cả cổ ma chi địa trở nên âm u, đáng sợ.

Phừng…

Mộc Chiến nắm chặt bàn tay lại, Phệ Sinh Mộc Diễm bất ngờ bùng phát từ cơ thể, lửa xanh lửa đỏ đan xen, bừng lên trong không gian đen tối, phá tan một phần ám khí bao quanh.

“Thiên Mộc Lưu Quang!”

Hắn không chần chừ, lập tức tung chiêu thức Thiên Mộc Lưu Quang, hàng trăm đạo mộc quang sáng loáng như kiếm khí bay lượn khắp không trung, tựa như sao băng trong đêm, lao thẳng về phía Hắc Hồn Cự Thú.

Keng..keng..

Hắc Hồn Cự Thú phản ứng không kém phần nhanh nhẹn, từng luồng ám khí cuồn cuộn, đan xen thành những lá chắn vững chãi.

Mỗi tia kiếm khí đâm vào lớp phòng thủ ấy đều bị nuốt chửng vào trong màn đen, không thể xuyên phá.

Nhưng Mộc Chiến không dễ dàng bị lấn át. Đôi mắt hắn lóe sáng, tay vung lên, triển khai chiêu thức tiếp theo.

“Mộc Địa Sát!”

Một cự mộc từ lòng đất bắn vọt lên, thân cây khổng lồ xoáy tròn như cột trụ thiên địa, lao thẳng về phía Hắc Hồn Cự Thú.

Ầm..

Áp lực đè nén từ cự mộc khiến mặt đất rung chuyển, không gian như muốn sụp đổ. Ám khí bao quanh cự thú liền bị đẩy lùi, và thân hình khổng lồ của nó lảo đảo lui về sau.

Hắc Hồn Cự Thú phẫn nộ, ánh mắt đỏ ngầu, ám khí trong cơ thể bùng phát dữ dội hơn trước.

Ám Ý Cảnh của nó đạt tới đỉnh phong, chỉ cần một suy nghĩ, bóng tối đã biến thành hàng trăm bóng đen phóng về phía Mộc Chiến, như một đám yêu ma giận dữ muốn nuốt chửng hắn.

“Thương Mộc Trấn Uyên!”

Mộc Chiến không lùi bước, thi triển võ kỹ phòng ngự.

Một bức tường cự mộc khổng lồ từ lòng đất mọc lên trước mặt hắn, chắn lấy toàn bộ đòn tấn công của Hắc Hồn Cự Thú.

Mỗi lần bóng đen đâm vào cự mộc, những tia sáng bắn ra, như ánh lửa lóe lên trong đêm đen.

Oành oànhh…

Cảm nhận được sức mạnh hủy diệt từ phía Hắc Hồn Cự Thú, Mộc Chiến hiểu rằng chỉ phòng ngự không thể đánh bại nó.

“Vô Ảnh Huyễn Bộ!”

Bất ngờ, hắn triển khai Vô Ảnh Huyễn Bộ, thân hình như ẩn như hiện, biến mất khỏi tầm mắt của Hắc Hồn Cự Thú.

Trong giây lát, Mộc Chiến đã xuất hiện ngay sau lưng con quái thú, đôi tay bùng phát Phệ Sinh Mộc Diễm, trực tiếp thổi bùng ngọn lửa xanh hủy diệt lên cơ thể cự thú.

“Gràoooooo…”

Hắc Hồn Cự Thú gầm thét trong đau đớn, hắc khí trên cơ thể nó bắt đầu bị thiêu đốt, từng mảnh da thịt cháy xém.

Nhưng trong cơn điên cuồng, nó vẫn không chịu khuất phục.

Ánh mắt đỏ ngầu của nó lóe lên, ám khí quanh người bùng phát mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như muốn cuốn phăng mọi thứ vào hố đen tử vong.

Mộc Chiến ánh mắt hắn sắc bén, thấy thời cơ đã đến, không do dự, hắn vận toàn lực:

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”

Toàn bộ lá trong thụ tâm của hắn héo rũ, một tôn thần thụ khổng lồ hiện ra sau lưng hắn, cành lá phủ đầy bầu trời.

Hắn tung ra nhất kích cường đại, Phệ Sinh Mộc Diễm nện thẳng lên cơ thể của Hắc Hồn Cự Thú, khiến nó gầm thét lên một tiếng rất to.

Ngaooo…

Tiếng gầm thét cuối cùng của Hắc Hồn Cự Thú vang lên, rồi im bặt, cơ thể khổng lồ của nó dần dần tan biến trong màn đêm.

Mộc Chiến đứng đó, thân hình khẽ run lên vì đã tiêu hao quá nhiều sức lực, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, kiên định.

Con Hắc Hồn Cự Thú này mạnh hơn nhiều so với con sinh vật cổ đại lúc trước, cũng mạnh hơn nhiều so với các yêu thú trong Huyền Cổ Chiến Trường.

Nhưng giờ Mộc Chiến đã là Hoá Đan Cảnh hậu kỳ, trong Hoá Đan Cảnh hắn không còn ngán bất kỳ đối thủ nào.